Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 245: Muốn rời khỏi (length: 8464)

Tô Hạc Nguyên rất bất đắc dĩ, nói: "Lục tiểu thư, ngươi mới là Kỳ Thụy đại cổ đông, ta chỉ là cổ đông nhỏ. Công ty này vốn nên do ngươi quản lý, là ngươi muốn đi học ta mới nhận cái gánh này."
Trước kia đi học thì thôi, hiện tại nàng nghỉ, rời trường còn hơn ba tháng tự nhiên muốn chia sẻ một phần công việc. Như bộ phận thiết kế và mua hàng, hắn đều chuẩn bị giao cho Lục Gia Hinh.
Lục Gia Hinh cự tuyệt, nói: "Ta nghỉ ngơi hai ngày rồi muốn về nhà xử lý một ít việc, có thể phải đến tháng sáu mới thật sự quay lại."
"Vậy ngươi xử lý xong việc, lại đến công ty hỗ trợ."
Lục Gia Hinh vốn định ăn khuya xong rồi bàn tiếp, nhưng thấy Tô Hạc Nguyên muốn bỏ của chạy lấy người, nàng nói: "Kỳ Thụy tháng trước lợi nhuận hơn 480 vạn, mà ngươi chỉ là cổ đông nhỏ, lão gia tử nhà ngươi không nói gì sao?"
Tô Hạc Nguyên tuy cảm thấy nàng chuyển chủ đề hơi gượng ép, nhưng vẫn nói: "Nhà ta lão gia tử không biết, tưởng Kỳ Thụy là của một mình ta. Nhưng mà mặc kệ ông ấy nói gì, công ty lợi nhuận cao như vậy là công lao lớn nhất của ngươi."
Hắn cũng không phải không công quản lý Kỳ Thụy, vẫn có lương và thưởng. Tuy Lục Gia Hinh cầm phần lớn, nhưng hắn biết rõ, nếu tự mình mở nhà máy may mặc mỗi tháng lợi nhuận không thể cao như vậy.
Lục Gia Hinh không nhận công, nàng nói: "Đơn hàng sau ba tháng của buổi trình diễn thời trang là công lao của ta, nhưng tiếp theo là ngươi mở rộng kênh tiêu thụ, sau đó định vị Kỳ Thụy là nhãn hiệu trung bình khá, nên đơn hàng mới ngày càng nhiều."
Nhắc đến trình diễn thời trang, Tô Hạc Nguyên nói: "Gia Hinh, khi nào chúng ta lại tổ chức một buổi trình diễn thời trang nữa? Ngươi đã có tiếng tăm, lại tổ chức người đến sẽ càng đông."
Lục Gia Hinh nhìn hắn, nói: "Kỳ Thụy định vị là nhãn hiệu trung bình khá, cần gì tổ chức trình diễn thời trang, cứ bám sát xu hướng Âu Mỹ là được rồi."
Sản phẩm trung bình khá đi theo hướng ít lời nhiều hàng. Nhà thiết kế nổi tiếng hay có tham vọng cũng không thiết kế cho họ, làm giảm giá trị.
Tô Hạc Nguyên hơi sững người: "Ngươi nói là, sau này ngươi sẽ không thiết kế cho Kỳ Thụy nữa?"
Lục Gia Hinh ừ một tiếng, nói: "Ta không phải loại người ăn không ngồi rồi. 60% cổ phần này ta có thể chuyển nhượng cho ngươi theo giá thị trường, tiền ngươi có thể trả góp trong ba tháng."
Tô Hạc Nguyên lần này thật sự kinh ngạc: "Ngươi, ngươi muốn cho ta toàn bộ 60% cổ phần? Lục Gia Hinh, công ty chúng ta hiện tại mỗi tháng lãi bốn năm trăm vạn, sau này có thể còn nhiều hơn, ngươi thật sự nỡ bán hết cho ta?"
Lục Gia Hinh nói: "Ta và ngươi lý niệm khác nhau, ngươi muốn kiếm tiền nhanh, còn ta muốn tạo dựng nhãn hiệu thời trang cao cấp. Chúng ta đều không sai nên đành phải đường ai nấy đi, nếu không sau này bạn bè cũng mất."
Tô Hạc Nguyên vào ngành may mặc hơn một năm, cũng hiểu đôi chút về nghề này: "Gia Hinh, ngươi muốn tạo dựng nhãn hiệu cao cấp? Khó lắm."
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Có thể đúng là khó, nhưng chưa thử sao biết không thành công? Hơn nữa, ta tin tưởng mình."
Đây là giấc mơ của nàng, nhất định phải thực hiện. Theo sự phát triển kinh tế, người dân giàu lên thì ý thức về nhãn hiệu sẽ ngày càng mạnh. Vậy nên chỉ cần nhãn hiệu nổi tiếng sẽ không lo đầu ra, càng không lo không kiếm được tiền.
Tô Hạc Nguyên nhớ lại lời nàng từng nói, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ta sẽ mời thẩm định viên đến định giá công ty rồi mua lại cổ phần của ngươi theo giá đó."
"Ngày mai cho thẩm định viên đến luôn đi."
Tô Hạc Nguyên thấy nàng vội vàng như vậy, hỏi: "Ngươi đang thiếu tiền à?
Nếu ngươi thiếu tiền, ta có thể cho ngươi mượn trước."
Lục Gia Hinh hơi bất ngờ: "Tay ngươi đầu còn bao nhiêu tiền?"
Tô Hạc Nguyên nói: "Ba tháng nay chia hoa hồng ta đều chưa động đến. Số tiền đó ban đầu cùng bạn bè cùng nhau đầu tư, nhưng đối phương đột nhiên xảy ra chuyện nên bị ngâm nước nóng, gần đây cũng chưa gặp được hạng mục tốt nào. Ngươi muốn dùng tiền, cứ lấy trước mà dùng."
Lục Gia Hinh đương nhiên sẽ không lấy tiền của hắn: "Không cần, tiền này ngươi cứ giữ lấy. Mà một khoản tiền lớn như vậy để trong ngân hàng không dùng cũng phí, sao ngươi không mua cổ phiếu? Hiện tại thị trường chứng khoán rất tốt, mua cổ phiếu thế nào cũng hơn gửi ngân hàng."
Tô Hạc Nguyên nói: "Thị trường chứng khoán hiện tại đúng là không tệ, nhưng cũng có thua lỗ. Tô Hạc Húc tháng trước lỗ mất ba thành, tháng này lại lỗ thêm một ít, tiền ném vào thị trường chứng khoán sắp mất hết rồi."
Lục Gia Hinh vui vẻ nói: "Chỉ có thể nói Tô Hạc Húc kém may mắn thôi. Ta mua cổ phiếu đều tăng cả, năm ngoái bảo ngươi mua Tân Hồng cơ, lúc ta bán đã tăng ba thành, sau đó mua thêm vài lần cũng đều lời hai ba thành."
Nhớ hắn cũng từng giúp mình rất nhiều, Lục Gia Hinh khuyên: "Bây giờ sinh lời rồi, ngươi có tiền nhàn rỗi thì bán bớt cổ phiếu địa sản, nếu không thì đi mua nhà. Cảng Thành hiện tại tiền đặt cọc nhà chỉ một đến hai thành, mua độ mười hai chục căn hộ, chờ lên giá thì bán. Chúng ta làm ăn, phải biết nguyên lý hàng như luân chuyển."
Cái gọi là hàng như luân chuyển ý chỉ hàng hóa lưu thông nhanh, giống bánh xe quay nhanh chóng, trong quá trình mua bán trao tay mang đến lợi ích ổn định liên tục.
Tô Hạc Nguyên chú ý đến chuyện cổ phiếu: "Ngươi mua cổ phiếu đều lời?"
Lục Gia Hinh gật đầu: "Ta mua đều là cổ phiếu của công ty tài chính hùng hậu, uy tín tốt, tốc độ tăng có thể không quá lớn, nhưng đều ổn định tăng. Cổ phiếu có thể bán bất cứ lúc nào, cần tiền thì bán thôi."
Tô Hạc Nguyên thực ra cũng mua cổ phiếu, nhưng số lượng không nhiều, chỉ hơn hai triệu: "Ta muốn mở rộng quy mô đồ điện gia dụng, nhưng vốn đầu tư khá lớn, cần đến hàng chục triệu. Ta muốn đặt trụ sở tại Cảng Thành, như vậy có thể vay ngân hàng. Nhưng cha ta không muốn mạo hiểm, bảo ta lượng sức mà làm."
Lục Gia Hinh cau mày: "Những đại phú ông ở Cảng Thành ai mà chẳng vay ngân hàng? Tài chính bản thân có hạn, chỉ có vay ngân hàng mới có thể làm ăn ngày càng lớn."
Về sau mở công ty, nàng cũng định vay ngân hàng. Đương nhiên, nợ của công ty khi lên sàn phải được kiểm soát trong phạm vi hợp lý, tránh bị người ta để ý rồi nhắm vào.
Tô Hạc Nguyên ở Cảng Thành đã lâu, làm sao không biết dùng tiền ngân hàng kiếm tiền cho mình mới là con đường nhanh nhất để tích lũy tài sản: "Cha ta những năm này trải qua nhiều khó khăn, ông ấy cảm thấy cơm no áo ấm là được rồi, nên không muốn ta mạo hiểm."
Điều này cũng dễ hiểu, thế hệ trước đều cầu an. Lục Gia Hinh nói: "Muốn làm ăn lớn, đừng nghe ông nội hay cha ngươi, kinh nghiệm của họ tuy phong phú nhưng thời thế đang thay đổi. Ngươi nên tìm người quản lý rồi cho đi học đại học đào tạo thêm, sẽ rất có ích."
Nàng cảm thấy làm chủ chỉ cần nắm được phương hướng, ví dụ như hướng phát triển và quyết sách chiến lược, còn công việc cụ thể nên giao cho nhân viên quản lý cấp cao của công ty, nếu không tốn nhiều tiền thuê họ làm gì? Hơn nữa nếu cái gì cũng tự mình làm, không những mệt mà công ty cũng khó mà lớn mạnh được.
Tô Hạc Nguyên nói: "Lời của lão gia tử hiện tại vẫn phải nghe, nếu không ông ấy sẽ không cho ta tiền.
Số tiền lớn như vậy, không lấy được thì thật là tiếc.
Hắn có thể tự kiếm tiền, nhưng nghĩ đến việc Tô lão gia tử đi Cảng Thành chỉ dẫn theo con của vợ cả mà bỏ rơi hắn, trong lòng hắn liền hận vô cùng.
Lục Gia Hinh xem như đã nhìn ra, người anh này rất hận Tô lão gia tử, nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế moi tiền của ông ta. Thứ nhất là để trút giận, thứ hai cũng có thể giải quyết tình trạng nhà máy thiếu vốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận