Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 242: Hai bút doanh thu (length: 8381)

Sau hơn một tháng, Tô Hạc Nguyên gọi điện thoại báo cho Lục Gia Hinh rằng số đồ cổ đã bán hết, tổng cộng được 6,98 triệu đô la Hồng Kông.
Lục Gia Hinh ngạc nhiên thốt lên: "Nhiều vậy sao?"
Đồ cổ nội địa mang sang Hương Cảng bán, lời gấp năm sáu lần là chuyện thường, có khi lời gấp mười mấy hai mươi lần cũng không hiếm. Chỉ là nàng không chỉ giữ lại trân phẩm và Phỉ Thúy Ngọc Thạch, còn chọn ra sáu món mình thích. Vì lúc ứng tiền hàng là dựa theo giá bên Tứ Cửu thành nên số lượng khá nhiều. Trừ những món nàng giữ lại vẫn còn dư ba mươi hai món.
Tô Hạc Nguyên cười nói: "Có một cái mâm lớn men hồng thời Ung Chính vẽ cành Phúc Thọ song toàn, nghe nói là của Hoàng đế dùng, bán được 1,88 triệu. Lãi thật, làm ta cũng muốn chuyển sang buôn đồ cổ."
Lục Gia Hinh nói: "Buôn đồ cổ đúng là kiếm tiền, nhưng chúng ta là người ngoài nghề dễ bị lừa. Vả lại, có những món đồ cổ lai lịch không rõ ràng là tang vật, mua bán rất phiền phức."
Nàng sẽ không đụng vào việc buôn bán đồ cổ, cùng lắm chỉ mua những món mình thích để sưu tầm. Lần này cũng là tình cờ, ba người kia lấy đồ cổ ứng tiền hàng cũng khá thoải mái, thành ra nàng được lời to.
Tô Hạc Nguyên cười: "Nói đùa thôi. Dù ta có muốn làm, cô cô ta cũng không đồng ý, một là không hiểu, hai là cũng khá nhạy cảm."
Lục Gia Hinh nói: "Tô đại ca, anh giúp tôi tìm người mua, lại giúp tôi vận chuyển đồ sang Hương Cảng rồi tìm người bán. Theo lệ tôi phải trả anh mười phần trăm hoa hồng, số còn lại anh chuyển vào ngân hàng Hang Seng."
"Không phải đã nói rồi sao, phải gọi là ca."
Lục Gia Hinh nói nhất thời chưa quen, để sau này rồi tính. Nàng thấy gọi ca có vẻ thân mật quá, chưa đến mức đó.
Tô Hạc Nguyên cũng chỉ nói đùa, thấy nàng chưa quen nên không ép: "Gia Hinh, quần jean và xưởng may mặc nhờ em mà anh kiếm được hơn chín trăm vạn, nếu không có em, anh không kiếm được nhiều tiền như vậy. Chuyện này chỉ là tiện tay, sao có thể lấy hoa hồng của em, anh còn ra thể thống gì?"
Với người khác hắn không thể nào tốn công tốn sức như vậy, nhưng với Lục Gia Hinh thì khác. Làm ăn cùng nàng, nửa năm qua kiếm được còn nhiều hơn lợi nhuận hai năm của nhà máy đồ điện gia dụng.
Lục Gia Hinh nói: "Tô đại ca, một việc là một việc. Số tiền này anh không nhận, sau này tôi có việc cũng không dám nhờ anh nữa."
Tô Hạc Nguyên hiểu tính nàng, cười nói: "Mười phần trăm nhiều quá, em cho năm phần trăm là được rồi, đây là giá thị trường bên Hương Cảng."
Lục Gia Hinh không muốn dây dưa thêm: "Vậy được, ba trăm năm mươi ngàn, đợi tôi thi xong sẽ mời anh ăn cơm."
Tô Hạc Nguyên biết bây giờ là thời điểm quan trọng của nàng, không chỉ không rủ nàng đi ăn, ngay cả chuyện công ty cũng không nhắc đến nữa để nàng yên tâm ôn thi.
Lục Gia Hinh không để số tiền đó trong tài khoản, sau khi tiền vào sổ, nàng liền gọi điện cho Tôn Vô Song nhờ anh ta mua cổ phiếu. Vì chính phủ Hương Cảng vừa đấu giá một khu “đất vàng” nên thị trường bất động sản đang có dấu hiệu phục hồi. Quả nhiên, hai tháng này giá cổ phiếu bất động sản đều tăng dần. Lần này nàng không mua cổ phiếu ngân hàng, tất cả đều nhờ Tôn Vô Song mua cổ phiếu bất động sản.
Tôn Vô Song đồng ý rồi vui vẻ nói: "Lục tiểu thư, Hồng Kông hiện tại mỗi cổ 1.2 đô la Hồng Kông, tôi xem tin tức, nhà họ Lương còn muốn rót thêm một trăm triệu vốn, lúc đó giá cổ phiếu sẽ còn tăng nữa."
Lục Gia Hinh đang nắm giữ hai mươi triệu cổ phiếu, lúc trước mua với giá 12 triệu, bây giờ đã lời hơn mười triệu. Mà cổ phiếu này có vẻ sẽ còn tăng nữa, lời to rồi.
Lục Gia Hinh ừ một tiếng: "Bây giờ bất động sản phục hồi, tình hình tốt như vậy, ông Lương lại đầu tư thêm, cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng."
Bây giờ mới là lúc ăn nên làm ra, bán đi thì tiếc.
Dĩ nhiên, đợi thêm mấy tháng muốn dùng tiền lúc rõ ràng lên giá cũng muốn bán đi.
Như Tôn Vô Song nói, Hồng Trong địa sản công bố bơm tiền một trăm triệu tư, cổ phiếu lại tăng một đợt, đã tăng tới mỗi cổ 1.51 đô la Hồng Kông.
Qua hai ngày Lục Gia Hinh nhận được điện thoại của Nhiếp Trạm, nói có người muốn thu mua số cổ phiếu trong tay nàng.
Lục Gia Hinh một tiếng cự tuyệt. Hiện tại giá đang lên, báo cáo tài vụ năm ngoái của Hồng Trong ta cũng xem rồi, phát triển rất tốt, hiện tại bán chẳng phải là ngốc sao.
Nhiếp Trạm vừa cười vừa nói: "Gia Hinh, không có khả năng lấy giá hiện tại này mua đâu, đối phương muốn trả giá cao hơn để mua, cao hơn 30%."
Nói xong lời này, Nhiếp Trạm lại nói với nàng: "Địa sản đang lên giá, cổ phiếu Hồng Trong nhất định sẽ tăng, nhưng Hồng Trong ở trong tay Lương gia không có khả năng phát triển thành công ty địa ốc lớn. Bán đi với giá cao hơn 30%, lấy số tiền đó đi đầu tư cái khác tốt hơn."
Hắn cảm thấy tiềm năng phát triển của Hồng Trong có hạn, hiện tại có người trả giá cao mua thì bán đi là rất có lời.
"Ngươi không coi trọng Hồng Trong địa sản?"
Nhiếp Trạm rất kiên nhẫn nói: "Lương Vĩnh Hạo năm nay bốn mươi chín tuổi, có thể là tuổi tác lớn nên làm việc tương đối bảo thủ. Ưu điểm là ổn định, nhược điểm là không có chí tiến thủ."
"Gia Hinh, tại sao công ty bọn họ ba lần đều không thể đưa ra thị trường, không chỉ là do vận khí không tốt mà còn bởi vì người cầm lái lo trước lo sau bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."
Suy nghĩ một chút, Lục Gia Hinh nói: "Từ tháng trước đến giờ, Hồng Trong địa sản tăng nhanh hai mươi phần trăm, bán với giá cao hơn 30% vẫn là thiệt thòi."
"Đó là bởi vì có tin tức tốt nên mới tăng nhiều như vậy. Hồng Trong không có tòa nhà lớn, cũng không có tham gia vào các công trình thương mại lớn, sau này tăng trưởng sẽ rất chậm."
Lục Gia Hinh nghe hắn giải thích cảm thấy bán với giá cao hơn 30% cũng được. Cầm số tiền đó mua một ít cổ phiếu địa ốc khác nắm giữ, đợi đến bảy tám tháng nữa bán ra hẳn là cũng có thể kiếm thêm mười đến hai mươi phần trăm.
Tính toán trong lòng một hồi, Lục Gia Hinh nói: "Mỗi cổ 2.1 đô la Hồng Kông, nếu đồng ý thì bán, không đồng ý thì thôi. Dù sao ta hiện tại cũng không có hạng mục đầu tư tốt nào, để đó từ từ tăng cũng được."
Cái giá này là cao hơn bốn mươi phần trăm, nhưng mà bởi vì giá cổ phiếu không cao, cũng chỉ hơn mức mong muốn khoảng hai triệu. Nhiếp Trạm cảm thấy đối phương nhất định muốn mua, dù cao hơn mức mong muốn cũng sẽ mua.
Một giờ sau điện thoại của Nhiếp Trạm lại gọi tới, nói đối phương đồng ý lấy 2.1 đô la Hồng Kông mỗi cổ để mua, nhưng mà hy vọng ngày mai có thể ký hợp đồng.
Lục Gia Hinh thấy đối phương vội vàng như vậy, hỏi: "Nhiếp Trạm, đối phương sốt ruột như thế có phải có tin tức nội bộ mà chúng ta không biết không? Lỡ ta vừa bán cổ phiếu xong, sau đó giá lại tăng vọt thì sao?"
Mất mát đó là mấy triệu thậm chí hàng chục triệu, sẽ lỗ lớn.
Nhiếp Trạm cười nói: "Không đâu, chuyện này tương đối phức tạp, đợi chúng ta gặp mặt rồi nói. Nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi bán tuyệt đối sẽ không thiệt."
Lục Gia Hinh trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, ta tin ngươi."
Nếu lần này hắn để mình mất tiền, về sau sẽ không chơi với hắn nữa. Tuy làm ăn có lời có lỗ, nhưng nếu hắn đã đảm bảo rồi mà vẫn để mình mất tiền, không phải năng lực chuyên môn kém thì chính là hai người không hợp nhau.
Nhiếp Trạm hỏi: "Chiều mai, ta mang theo người đến chỗ ngươi ký hợp đồng."
Lục Gia Hinh không đồng ý, nói: "Quá gấp, mà lại ở nhà ta cũng không tiện. Đợi ta tan học, ngươi tìm một chỗ an toàn ở gần đó đi."
Nhiếp Trạm khẽ giật mình, bình thường thì đến nhà nàng ký là được rồi, cố tình chọn ở ngoài rõ ràng là có điều kiêng kỵ. Mối quan hệ cá nhân của Lục Gia Hinh hắn biết rõ, trừ việc có chút xích mích với mấy kẻ hay bắt nạt người, cũng không có kết thù với ai khác.
Mấy kẻ bắt nạt người kia chắc đều là hạng cùng đinh trong thành phố, không đáng để Lục Gia Hinh phải kiêng dè.
Cúp máy xong, Nhiếp Trạm suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại: "Ngươi giúp ta điều tra xem, Hà gia có phải phái người theo dõi Lục tiểu thư không?"
"Được."
Mắt thì cứ díp lại, buồn ngủ quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận