Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 110: Bắt đầu điều tra (length: 8121)

Ăn cơm xong, Tiền sư phụ liền hỏi Lục Gia Hinh muốn hắn làm việc gì. Cổ Văn Phong trước đó có nói với hắn, Lục Gia Hinh có việc cần người xử lý nhưng không nói rõ là việc gì. Chủ yếu là Cổ Văn Phong cũng không rõ, tự nhiên không thể nói cho hắn biết.
"Ngươi đi theo ta."
Vào thư phòng, Lục Gia Hinh hỏi: "Ngươi có người quen ở Tứ Cửu thành không?"
"Biết kha khá đấy, cô muốn tìm người làm việc gì?"
Lục Gia Hinh không giấu giếm hắn, nói: "Ta muốn điều tra Đinh Tĩnh và nhà mẹ nàng. Đinh Tĩnh là vợ sau của cha ta, ngoài ra còn có bạn thân thời cấp ba của ta, Khang Đồng Đồng và gia đình cô ta."
Hoàn cảnh gia đình Lục Gia Hinh, Cổ Văn Phong có kể cho Tiền sư phụ. Việc điều tra mẹ kế và nhà mẹ kế có thể hiểu được, nhưng điều tra bạn học cấp ba thì lại khác thường: "Bạn học của cô làm sao mà chọc cô rồi?"
Lục Gia Hinh kể: "Là nàng khuyên ta về nhà giải khuây, còn dặn đừng nói với cha ta và người nhà. Như vậy cha ta sẽ rất sốt ruột, cũng biết tầm quan trọng của ta."
Tiền sư phụ nhìn nàng với ánh mắt dò xét, nói: "Muốn điều tra những người này sẽ rất tốn kém, cô có đủ tiền không?"
Trước khi đến, hắn không nghi ngờ tài lực của Lục Gia Hinh, dù sao trong lòng hắn, Cổ Văn Phong rất đáng tin. Chỉ là cô gái này bị người ta dăm ba câu lừa suýt mất mạng, cảm giác không được thông minh lắm!
"Yên tâm, ta kiếm được một khoản tiền ở Dương Thành."
Tiền sư phụ nhìn nàng, nói: "Lục cô nương, nể mặt A Phong, ta và Tiểu Tiểu làm không công cho cô mấy ngày không sao, nhưng bạn bè của ta thì không được. Bọn họ mạo hiểm tính mạng điều tra cho cô, không có thù lao xứng đáng sẽ không làm."
Lục Gia Hinh về phòng lấy một xấp dày tiền lớn để lên bàn, nói: "Ở đây là năm ngàn, hẳn là đủ chứ?"
Hiện tại, năm ngàn là một số tiền rất lớn.
Tai nghe không bằng mắt thấy, thấy nàng thoải mái bỏ ra năm ngàn đồng, Tiền sư phụ cũng yên tâm, hắn hỏi: "Cô muốn điều tra cái gì?"
Lục Gia Hinh nói: "Vòng vàng, lắc tay, dây chuyền vàng của Đinh Tĩnh, ta thấy nhiều lần rồi, kiểu dáng các vòng tay cũng không giống nhau. Cha ta nói không mua cho nàng, vậy số đồ đó từ đâu ra? Chỉ có thể là nhận hối lộ."
Phụ nữ ai cũng thích đồ trang sức, chỉ là thân phận của Lục Hồng Quân, nếu đeo vàng bạc ra ngoài nhất định sẽ bị báo cáo. Không thể mang ra ngoài khoe khoang thì đeo trong nhà cho đỡ ghiền. Nguyên thân còn trẻ con nên thấy cũng không nghĩ nhiều, gia giáo cũng không cho phép đem chuyện nhà ra ngoài nói, vì thế Đinh Tĩnh cũng không đề phòng.
Tiền sư phụ nhìn nàng với vẻ không hiểu: "Từ đồ vàng bạc cô đã đánh giá Đinh Tĩnh nhận hối lộ, vậy sao bạn học cô dăm ba câu đã lừa được cô về nhà một mình? Còn suýt bị người ta lừa gạt."
Lục Gia Hinh cười nhạt: "Ta đã đến chỗ Diêm Vương một chuyến rồi, nếu vẫn ngốc nghếch như trước thì uổng công Diêm Vương cho ta cơ hội trở về."
Tiền sư phụ trải đời nhiều việc, an ủi: "Cô đây cũng là trong cái rủi có cái may. Nhưng mà, sao cô lại kết luận là nhà họ Đinh giúp đỡ nhận hối lộ?"
Lục Gia Hinh nói: "Bí mật trong gia chúc viện khó giữ nếu nhiều người biết, nếu luôn có người đến nhà ta nhất định sẽ bị người nghi ngờ. Anh trai Đinh Tĩnh là người lắm mồm, một chuyện nhỏ cũng muốn nói cho cả thế giới biết; em trai nàng là một nhà nghiên cứu, nhìn thì hiền lành nhưng thật ra là kẻ cười mặt, đâm lén."
Tiền sư phụ ghi nhớ những lời này, nàng nói tiếp: "Còn cô bạn học kia thì sao? Cô nghĩ tại sao nàng ta muốn hại cô?"
Lục Gia Hinh suy nghĩ cẩn thận, nói: "Ba của Khang Đồng Đồng là chủ nhiệm nhà máy vật liệu xây dựng, gia cảnh rất tốt. Dùng vật chất không thể dụ dỗ được nàng, vậy chỉ còn lại uy hiếp.
Nhưng nàng tính tình hoạt bát sáng sủa, hòa đồng với mọi người rất tốt, tâm tư lại đặt cả vào việc học, không có khả năng có khuyết điểm gì hay là chỗ bẩn. Đinh Tĩnh hẳn là bị cha mẹ nàng nắm thóp, mẹ nàng ta đã gặp, là một người phụ nữ rất hiền lành, cho nên vấn đề hẳn là ở trên người cha nàng.
Tiền sư phụ hỏi: "Trước điều tra Đinh Tĩnh, Đinh tiểu đệ và Khang Đồng Đồng, ba người này."
"Nếu cha của Khang Đồng Đồng không có vấn đề, thì lại điều tra mẹ nàng." Lục Gia Hinh nói. Khả năng này rất thấp, nhưng mà có một số việc cũng không thể nhìn bề ngoài.
Ngày hôm sau Tiền sư phụ liền ra ngoài, đến chiều tối mới về. Hắn tìm Lục Gia Hinh nói đã tìm được người, đối phương cũng đồng ý giúp nàng điều tra ba người này, nhưng chi phí tương đối cao.
Nghe hắn báo giá, Lục Gia Hinh mất bình tĩnh: "Đặt cọc năm ngàn, sau khi thành công lại cho năm ngàn? Bạn của ngươi muốn coi ta là con dê béo để mổ à?"
Cái này không phải cao, đây là quá đáng! Hiện tại thịt lợn cũng chỉ hai đồng một cân, rau xanh mấy hào một cân cũng chẳng ai thèm mua. Muốn điều tra ba người này cũng không phải nhân vật lớn gì, coi như đối với người quen biết cũng không dám giết người diệt khẩu, cần gì chi phí cao như vậy.
Tiền sư phụ ho khan một tiếng rồi nói: "Ta đã nói với bọn họ, trước cho năm ngàn, tiếp theo tùy tình hình điều tra mà định. Nếu dễ dàng tìm được chứng cứ phạm tội, chúng ta cũng không cần trả thêm tiền; nếu đối phương che giấu kỹ, khoảng cách lại xa, lại nguy hiểm thì sẽ thêm tiền."
Lục Gia Hinh có thể chấp nhận điều này, nàng nói: "Được, trước cho năm ngàn. Nhưng ta không thể lộ diện, cha ta ở Tứ Cửu thành còn có chút quan hệ, nếu bị ông ấy phát giác thì phiền phức."
Tiền sư phụ nhìn nàng, nói: "Vợ chồng là một thể, ngươi chắc chắn muốn điều tra người phụ nữ đó sao? Nếu việc người phụ nữ đó nhận hối lộ được chứng thực, thì cha ngươi cũng khó thoát."
Lục Gia Hinh sắc mặt rất lạnh: "Chỉ cần ông ấy không làm việc phạm pháp trái kỷ luật, thì cũng chỉ về hưu sớm hai năm. Nếu cũng như Đinh Tĩnh tham ô nhận hối lộ, bị bắt cũng là tội đáng tội."
Tiền sư phụ nhắc nhở: "Nếu cha ngươi bị bắt đi tù, lý lịch của ngươi sẽ không trong sạch, thi đại học cũng có thể không được đi học."
Lục Gia Hinh thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nàng nói: "Hiện tại chính sách thoáng hơn trước kia, thi đậu hẳn là vẫn có thể đi học."
Tiền sư phụ nói: "Đừng nên ôm tâm lý may mắn. Ta thấy ngươi cho dù muốn làm như Đinh Tĩnh, cũng phải đợi lên đại học rồi hãy hành động. Vì một người phụ nữ như vậy mà ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, không đáng."
Mẹ Lục và nguyện vọng của nguyên thân đều là thi đậu đại học, nàng nhất định phải thi, thi đậu cũng sẽ đi học. Lục Gia Hinh nói: "Bây giờ vẫn chưa có gì, nói những chuyện này còn quá sớm."
Tiền sư phụ lo lắng nàng chưa cân nhắc đến những điều này, đã nhắc nhở, nếu nàng vẫn quyết định làm như vậy, thì cũng không trách được ai.
Sáng hôm sau, Tiết Mậu tránh Tiểu Tiểu và Lục Gia Hinh, nói: "Hinh Tỷ, em phát hiện Ngũ tẩu không chào đón Tiền sư phụ và Tiểu Tiểu, hai ngày nay đều không cho Cường Cường và Tiểu Phượng ra ngoài."
"Không cần để ý, không bao lâu nữa bà ấy sẽ dọn đi."
"Nhà cửa cũng chưa mua xong, dọn đi đâu?"
Lục Gia Hinh cười nói: "Bà ấy hôm qua và hôm nay về muộn như vậy là đi xem nhà. Bà ấy có tiền tiết kiệm dư dả, chắc là sẽ nhanh chóng tìm được nhà ưng ý."
Từ sự kiện dọn nhà đó, nàng phát hiện Mã Lệ Lệ có chút không phân biệt được nặng nhẹ. Lấy chồng thì nên lấy gia đình nhỏ làm trọng, nhưng bà ấy lại luôn lấy nhà mẹ đẻ làm đầu. Dưới sự thiên vị của cha mẹ Mã và sự châm chọc khiêu khích của Mã Đại Hoa, Ngũ ca nhiều lần kiên quyết yêu cầu dọn nhà, thậm chí ngủ ngoài không về, bà ấy cũng không hé răng, nhất định phải nhận con nuôi làm bằng chứng mới chịu chuyển.
Dù là người đàn ông chịu uỷ khuất, đứa bé bị bắt nạt, hắn đều nhịn xuống.
110..
Bạn cần đăng nhập để bình luận