Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 262: Dưỡng lão tiền (length: 8049)

Lục Gia Hinh không trách Lục Nhị tẩu, nàng nhìn cũng chưa từng nhìn Lục Hồng Quân một chút, dẫn theo đồ vào nhà.
Lục Hồng Quân gọi lại nàng: "Gia Hinh, ngươi nói chỉ cần ta cùng Đinh Tĩnh ly hôn liền sẽ tha thứ ta. Ta hiện tại đã cùng nàng ly hôn, ngươi vì sao còn không tha thứ ta?"
Lục Gia Hinh dừng bước, đưa đồ trong tay cho Cổ Văn Phong: "Đem đồ để trong phòng rồi về nhà đi! Ta ban đêm sẽ không ra ngoài, tranh thủ ở Tứ Cửu thành bồi vợ con."
Cổ Văn Phong nhận đồ xách vào nhà.
Lục Gia Hinh đứng ở cửa ra vào, nhìn Lục Hồng Quân cười nhạo một tiếng rồi hỏi: "Nếu Đinh Tĩnh không tham ô nhận hối lộ bị bắt ngồi tù, ngươi sẽ cùng nàng ly hôn sao?"
Lục Hồng Quân không nói sẽ không, nói cũng chẳng ai tin: "Ngươi đang lừa ta?"
Lục Gia Hinh lạnh lùng nói: "Ta chưa từng nói ngươi cùng Đinh Tĩnh ly hôn liền tha thứ ngươi. Ta chỉ nói với Đại ca, nếu ngươi không cùng Đinh Tĩnh ly hôn ta sẽ không quản ngươi, ta không thể nào lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình nuôi cái mụ đàn bà độc ác ấy."
Lục Hồng Quân nhấn mạnh: "Ta hiện tại đã cùng Đinh Tĩnh ly hôn."
Lục Gia Hinh không muốn lòng vòng với hắn, hỏi: "Ngươi muốn gì nói thẳng. Vừa vặn Nhị ca cùng Nhị tẩu cũng ở đây, việc hợp lý ta sẽ đáp ứng, việc vô lý ta không thể nào đồng ý."
Lục Hồng Quân cũng không đề cập việc để Lục Gia Hinh dẫn hắn đi Cảng Thành, hắn biết rõ là không thể: "Ngươi mua cho ta một căn nhà, ngoài ra mỗi tháng cho ta hai trăm đồng tiền sinh hoạt."
Cổ Văn Phong cảm thấy Lục Hồng Quân thật không xứng với hai chữ người cha.
Lục Nhị tẩu nghe xong liền mắng hắn: "Tam thúc, nhà ông to như vậy, cần gì Gia Hinh phải mua nhà cho ông? Hơn nữa, ông có tiền hưu, số tiền ấy đủ cho ông ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày. Một tháng còn muốn Gia Hinh cho ông hai trăm đồng tiền dưỡng lão, ông sao nói ra được thế?"
Lục Hồng Quân nói: "Sức khỏe ta không tốt, năm ngoái đến năm nay nằm viện ba lần, hiện tại mỗi ngày phải uống thuốc; ta cũng không biết nấu cơm, muốn thuê người nấu cơm, chút tiền ấy không đủ."
Lục Nhị tẩu vẫn không vừa lòng hắn, nói: "Ông nằm viện phần lớn chi phí đều được đơn vị thanh toán. Còn nấu cơm, bây giờ ông về hưu rảnh rỗi sao không học?"
Nhìn cháu dâu phá đám mình, Lục Hồng Quân bực tức trong lòng: "Gia Hinh, ta chỉ có hai yêu cầu này, ngươi có đồng ý hay không?"
Lục Nhị tẩu lo Lục Gia Hinh mềm lòng, nói: "Gia Hinh, đừng đồng ý với ông ta. Tiền của con không phải từ trên trời rơi xuống, ông ta không xót con, con phải biết thương bản thân mình chứ."
Lục Hồng Quân tức muốn chết: "Vợ Thằng Hai, lo mà nấu cơm đi."
Trước kia Lục Nhị tẩu sợ hắn, bây giờ không sợ nữa: "Tam thúc, ông tưởng tôi không biết ông nghĩ gì sao? Ông cầm tiền hưu nhiều như vậy, ở nhà to, lại còn có người giúp việc giặt giũ nấu cơm, như thế mới có bà góa trẻ đẹp nào chịu lấy ông. Tam thúc, ông muốn thế thì tự đi tìm bà góa trẻ đẹp, đừng bòn rút Gia Hinh. Nếu không, tôi là người đầu tiên không đồng ý."
Lục Hồng Quân tức giận quát: "Lục Gia Tông, ra đây mà dạy vợ mày."
Lục Gia Tông cầm cái nồi đi ra cửa bếp, nói: "Tam thúc, người sai là ông, chứ không phải vợ con. Gia Hinh một thân một mình ở Cảng Thành vất vả lắm, chúng con không có khả năng giúp con bé, nhưng cũng không thể kéo chân sau nó. Tam thúc, ông là cha ruột của Gia Hinh, ông cũng phải thương nó chứ!"
Bọn họ làm ăn ở Tứ Cửu thành thường xuyên bị gây khó dễ, còn có côn đồ đến quấy phá. May mà có anh Cả chống lưng, Gia Kiệt quen biết nhiều bạn bè cũng giúp đỡ, nên mới không bị bắt nạt mà đứng vững được. Thế nhưng Gia Hinh một mình ở Cảng Thành, bị ức hiếp cũng không có ai để tâm sự.
Trước hôm nay, Lục Gia Hinh không thể nào đáp ứng hắn, chỉ là chuyện của chị dâu cả Lục đã làm nàng thay đổi chủ ý: "Yêu cầu của ngươi ta có thể đáp ứng..."
Chị dâu thứ hai Lục nghe vậy liền chạy tới, nắm tay nàng vỗ một cái nói: "Con bé ngốc này, con đang nói linh tinh gì vậy? Loại yêu cầu vô lý này sao có thể đáp ứng. Nghe Nhị tẩu, đừng để ý đến hắn."
Nói xong, quay sang mắng Lục Hồng Quân: "Gia Hinh đang đi học, mình còn phải dựa vào bà dì nuôi dưỡng, thế mà ngươi có tiền hưu rồi, lại còn mặt dày đến cùng con bé đòi nhà đòi tiền."
Lục Hồng Quân nói: "Hai triệu dễ dàng góp được mà, mua cho ta cái nhà thì sao?"
Cái gì vậy? Hai triệu dễ dàng góp, ý đây là Gia Hinh góp hai triệu. Nghĩ rõ ra, chị dâu thứ hai Lục ruột gan đều run lên.
Lục Gia Tông cũng chẳng quan tâm đến việc xào rau nữa, chạy đến trước mặt Lục Gia Hinh, lắp bắp hỏi: "Cái gì, Gia Hinh, con góp hai triệu? Quyên cho ai?"
Lục Gia Hinh giải thích: "Hai triệu đô la Hồng Kông đó là nhà họ Hà bắt nạt con, dì thương con nên cho con. Con ăn mặc không lo nên đem tiền này góp, giúp mấy đứa trẻ ở viện mồ côi sửa nhà cửa cải thiện cuộc sống."
Dù là cô Cố cho tiền, Lục Gia Tông vẫn cảm thấy rất chấn động. Vậy mà lại cho cháu gái hai triệu, cô Cố này rốt cuộc giàu có đến mức nào.
Chị dâu thứ hai Lục lại nghĩ khác, bà nắm lấy tay Lục Gia Hinh hỏi: "Gia Hinh, con nói với Nhị tẩu, nhà họ Hà có đánh con mắng con không?"
Nói xong, bà vén tay áo nàng lên xem có vết thương không.
Lục Gia Hinh nắm tay bà, vừa cười vừa nói: "Không có, con không ở cùng họ. Có một lần gặp mặt, họ nói móc con, bảo con là vì tiền của dì mà đến. Dì rất tức giận, nói không thể để con mang tiếng xấu, nên cho con hai triệu."
"Thật không có đánh mắng con?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không có. Nhị tẩu, con là loại người bị đánh mắng không trả đòn sao? Hơn nữa con còn có anh Cổ và Tiểu Tiểu bảo vệ, họ không chạm được vào con."
Tuy nói là không bị đánh mắng, chị dâu thứ hai Lục vẫn thấy rất khó chịu. Bà nói Gia Hinh một thân một mình ở Hồng Kông dễ bị bắt nạt, nếu ở Bắc Kinh thì nhà họ Hà nào dám như thế!
Lục Hồng Quân cũng không ngờ hai triệu kia lại đến như vậy. Nhưng càng như thế hắn càng thấy Lục Gia Hinh ngu ngốc, số tiền lớn vậy lại đi quyên góp: "Sao con lại quyên đi?"
Lục Gia Hinh nói: "Tiền của con, con muốn dùng thế nào thì dùng, không liên quan đến ngươi."
Chị dâu thứ hai Lục cũng hơi tiếc số tiền đó, nhưng bà ủng hộ Lục Gia Hinh: "Quyên cho viện mồ côi giúp đỡ trẻ mồ côi là việc tốt, tích đức, còn hơn là cho mấy ả đàn bà lẳng lơ tiêu xài."
Lục Hồng Quân tức muốn chết, nếu biết chị dâu thứ hai Lục mồm mép như vậy, trước đây đã bảo anh cả tìm mối khác rồi.
Lục Gia Hinh nói: "Hai yêu cầu của ngươi ta đều có thể đáp ứng, nhưng, điều kiện tiên quyết là những thứ cũ ngươi âm thầm cất giữ bao năm nay phải đưa hết cho ta, một món cũng không được thiếu."
Lục Hồng Quân mặt mày cứng đờ, ấp úng: "Thứ cũ gì, ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Lục Gia Hinh cười nhạt: "Chị dâu cả đã nói với ta rồi, hơn mười năm trước ngươi đã lén lút sưu tầm đồ cổ. Bao năm qua chắc chắn không ít. Ngươi không thừa nhận, chẳng lẽ không định đưa những thứ này cho ta?"
Đồ cổ thông thường không lọt vào mắt Lục Hồng Quân, chỉ có đồ hiếm lạ hắn mới muốn.
Chị dâu thứ hai Lục nói như súng liên thanh: "Gia Hinh là con gái ruột duy nhất của ngươi, đồ của ngươi không cho con bé, chẳng lẽ muốn cho hồ ly tinh bên ngoài? Hay là muốn cho con gái nuôi vong ân bội nghĩa kia?"
"Hơn nữa, ngươi không đưa đồ cho Gia Hinh, lại còn muốn con bé mua nhà cho ngươi, cho ngươi tiền dưỡng lão, sao ngươi không biết xấu hổ như vậy?"
Thấy mặt Lục Hồng Quân tái mét, Lục Gia Hinh rất đắc ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận