Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 274: Phía sau còn có núi dựa lớn (length: 7895)

Về đến nhà họ Cố đã mười giờ, Lục Gia Hinh rón rén lên lầu, tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ. Hôm sau, sáu rưỡi đã tỉnh, lần này không ngủ nướng.
Rửa mặt xong, nàng gọi Tiền Tiểu Tiểu, hai người ra ngoài chạy bộ. Khu này toàn nhà giàu nên an ninh khỏi lo, nhà họ Hà dù muốn hại nàng cũng không thể chọn nơi này, sẽ đụng chạm đến nhiều người.
Chạy xong bước về, Lục Gia Hinh quần áo ướt đẫm mồ hôi bèn quay lại phòng tắm. Mùa hè đúng là khó chịu, chỉ cử động nhẹ cũng ra mồ hôi, thật không tài nào chịu nổi.
Tắm xong, Lục Gia Hinh lau khô tóc rồi gọi điện cho Phùng Lợi Hoa: "Xin lỗi, hôm qua em đi chơi về muộn, mười giờ mới đến nhà, đoán chị và Bảo Bảo đã ngủ nên không gọi."
Phùng Lợi Hoa lịch sự nói không sao: "Bạn em trai tôi xin nghỉ phép, hiện đang ở bệnh viện chăm cháu, cô muốn gặp lúc nào cũng được, nhưng phải hẹn trước ở gần bệnh viện."
"Vậy trưa nay em mời anh ấy ăn cơm, ăn ở gần bệnh viện luôn nhé."
"Được, tôi dẫn cô đi."
"Được."
Trưa đó, Lục Gia Hinh gặp Tông Kính Hoa, dáng người cao to vạm vỡ, trông khá giống diễn viên trong phim Phi Hổ của TVB. À, chỉ là không đẹp trai bằng.
Bốn người ngồi xuống, Tông Kính Hoa hỏi: "Lục tiểu thư, Phùng tiểu thư chắc đã nói tình huống của tôi với cô rồi. Hiện tại, tôi cần tiền gấp để phẫu thuật cho con gái, nếu cô thuê tôi, tôi muốn ứng trước một năm lương. Sau khi con gái tôi phẫu thuật xong, tôi sẽ đi làm ngay."
Có thể vào đội Phi Hổ không chỉ giỏi võ mà lý lịch chắc chắn không có vấn đề. Hơn nữa, có quan hệ trong cục cảnh sát sau này tìm hiểu thông tin cũng tiện.
Lục Gia Hinh gật đầu: "Ứng trước một năm lương không vấn đề, nhưng anh đã hiểu rõ tình hình của tôi chưa?"
Tông Kính Hoa gật đầu: "Phùng tiểu thư đã nói với tôi rồi. Cô đang hẹn hò với Nhiếp tam thiếu gia, nhà họ Hà không dám làm gì cô, cùng lắm chỉ giở chút trò."
Đây là lần thứ hai Lục Gia Hinh nghe câu này, nàng tò mò hỏi: "Nhà họ Nhiếp có liên quan đến câu lạc bộ của các đại lão sao? Sao tôi chưa nghe nói?"
Nếu có liên quan, truyền thông hay giới trong nghề chắc chắn đã rỉ tai nhau, nhưng nàng đến Cảng Thành lâu vậy mà chưa nghe nói chuyện này.
Tông Kính Hoa làm trong cục cảnh sát nhiều năm nên biết tương đối nhiều: "Nhiếp lão gia tử từng qua lại với một vị lão đại câu lạc bộ, nhưng vị đó đã mất vì tai nạn sáu năm trước."
Tai nạn? Chắc là tai nạn do con người tạo ra. Mấy lão đại câu lạc bộ làm gì có kết cục tốt đẹp, có chăng là rút lui sớm không can dự nữa.
Thấy Lục Gia Hinh có vẻ nghi ngờ, Tông Kính Hoa hơi ngạc nhiên: "Lục tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết gia tộc của cha Nhiếp tiên sinh làm gì sao?"
"À, truyền thông nói cha anh ấy mất lâu rồi mà?"
Tông Kính Hoa bật cười: "Truyền thông toàn nói nhảm, cha Nhiếp tam tiên sinh vẫn còn sống khỏe re."
Lục Gia Hinh kinh ngạc hỏi: "Còn sống? Vậy truyền thông đưa tin ông ấy mất, sao nhà họ Nhiếp không đính chính?"
Tông Kính Hoa lắc đầu: "Xuất thân của cha Nhiếp tam thiếu gia rất hiển hách, gia tộc có nền tảng vững chắc hơn nhà họ Nhiếp nhiều. Giới thượng lưu đều biết lai lịch của Nhiếp tam thiếu gia, nên anh ấy mới được săn đón như vậy."
Chỉ định thuê vệ sĩ mà lại moi ra được bí mật cha Nhiếp Trạm vẫn còn sống. Thật ra cũng không hẳn là bí mật, chỉ là nàng chưa bước chân vào giới đó nên không biết. Nàng không hỏi thêm, đợi thời điểm thích hợp sẽ hỏi trực tiếp Nhiếp Trạm vậy.
Ăn cơm xong, Lục Gia Hinh mở một tờ chi phiếu đưa cho Tông Kính Hoa, nói: "Buổi chiều luật sư của ta sẽ đến tìm ngươi ký hợp đồng."
Tông Kính Hoa nhớ phòng bệnh con gái, nói xong liền vội vàng đi. Lục Gia Hinh nhìn bóng lưng hắn, nói: "Có một người cha tốt như thế này, cũng là may mắn của con bé."
Điều này khiến nàng không khỏi nhớ tới ba của mình. Sau khi nàng đi ba ba khẳng định rất đau lòng, nhưng may mà ông còn có hai con trai, hi vọng có thể nhanh chóng vượt qua nỗi đau buồn.
Lục Gia Hinh cùng Phùng Lợi Hoa lên xe, đến trên xe mới hỏi: "Phùng tỷ, ba của Nhiếp Trạm làm gì, chị biết không?"
Phùng Lợi Hoa nói: "Tôi biết ba của cậu Nhiếp Trạm là nhà khoa học, nhưng nghiên cứu lĩnh vực gì thì không rõ, tôi cứ nghĩ cô biết nên không nói."
Lục Gia Hinh có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi không biết, tôi vẫn nghĩ ba hắn mất rồi, hơn nữa gia đình hắn hẳn là cũng không có gì đặc biệt."
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
Lục Gia Hinh giải thích: "Ở nội địa, những người không phải danh môn vọng tộc hoặc có thành tựu gì, dù là đàn ông bình thường cũng không thể để con trai theo họ mẹ. Để con trai theo họ mẹ, đa phần những người cha đều là người bất tài, chịu ấm ức mà không cưới được vợ."
Cho nên nói, định kiến có thể làm hại người ta. Nàng thấy Nhiếp Trạm họ Nhiếp, vô thức cho rằng ba hắn xuất thân bình thường, lại bị truyền thông lừa gạt tưởng rằng ông mất sớm, nào ngờ sự thật hoàn toàn khác với những gì nàng biết.
Phùng Lợi Hoa hỏi: "Điều này có ảnh hưởng đến quan hệ của cô và cậu Nhiếp Trạm không?"
Lục Gia Hinh nói: "Ba của Nhiếp Trạm có gia thế hiển hách, chẳng phải là chuyện tốt sao? Sau này lại thêm một chỗ dựa."
Phùng Lợi Hoa cười nói: "Biết đâu gia đình đó lại phản đối cô và cậu Nhiếp chứ?"
"Nếu Nhiếp Trạm vô dụng như vậy, thì cũng không cần thiết phải ở bên nhau. À không, tôi bây giờ còn chưa hẹn hò với hắn, vẫn đang trong giai đoạn quan sát."
Trước khi xác định quan hệ, vẫn phải tìm hiểu rõ ràng bối cảnh gia đình ba hắn, nghe có vẻ rất lợi hại.
Về đến nhà còn chưa kịp ngồi xuống, A Mỹ liền nói với nàng: "Biểu tiểu thư, Tô tiên sinh vừa gọi điện cho cô, nghe nói cô không có nhà liền dặn dò để cô gọi lại."
Lục Gia Hinh lên lầu gọi lại cho Tô Hạc Nguyên, nghe hắn nói đồ đã đến Bằng Thành, chuẩn bị ngày mai chở tới, bảo nàng sắp xếp cho ổn thoả.
Lục Gia Hinh không ngờ lại nhanh như vậy, tưởng còn phải đợi thêm mấy ngày: "Tôi đã nói chuyện với Nhiếp Trạm rồi, số đồ này sẽ được cất giữ tại ngân hàng của nhà họ Nhiếp."
Về phần có thể thế chấp được bao nhiêu tiền, chắc chắn phải tìm chuyên gia giám định định giá mới biết được. Nàng mong muốn con số là 20-30 triệu, hi vọng sẽ đạt được.
Tô Hạc Nguyên đùa mà hỏi: "Thế nào, hai người đã chính thức hẹn hò chưa?"
"Chưa, nhưng mà tôi đã đồng ý lời tỏ tình của hắn, phải đợi hắn chứng minh thành ý thì tôi mới chịu hẹn hò."
Nghe được giọng nàng vui vẻ, Tô Hạc Nguyên cười nói: "Đúng vậy, dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Nhưng mà mấy công tử bột này đều quen lăng nhăng, cô phải cẩn thận một chút, đừng yêu đến mù quáng mà dâng hiến tất cả."
Bỏ ra càng nhiều, lúc chia tay càng đau khổ. Không phải là đang nguyền rủa bọn họ, mà ở Cảng Thành việc nam nữ chia tay rất thường xuyên, Nhiếp Trạm lại là một công tử nhà giàu, bên cạnh càng có nhiều cám dỗ.
Lục Gia Hinh cười nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không dâng hiến tất cả vì ai, nếu không nhận được sự đáp lại tương xứng thì tôi sẽ bỏ cuộc."
Người nàng yêu nhất chính là bản thân mình, những người khác đều phải xếp hàng phía sau. Mà nói đến, nàng thật không hiểu nổi những người si tình, sao lại coi trọng một người đàn ông hơn cả bản thân mình! Mà đối với những người si tình, nàng luôn luôn tránh xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận