Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 410: Việc thiện (length: 8042)

Tuy chuyển xe rất mệt, nhưng Lục đại bá về đến nhà vẫn còn hăng hái lắm. Chờ ăn xong, bát đũa vừa đặt xuống là đi ra ngoài ngay. Cái dáng vẻ nôn nóng ấy, Lục Bình thấy rất lạ.
Lục Bình nói: "Bà ơi, Sơn Tử ca chuyển hộ khẩu, nhà mình cũng không cần gấp gáp vậy chứ ạ?"
Đại bá mẫu cười nói: "Nhà mày không phải đi tìm đại đội trưởng, ông ấy là đi nhà Thạch Đầu thúc mày đấy."
Lục Bình sinh ra trong quân đội, sau đó Lục Gia Quang chuyển nghề vẫn ở Tứ Cửu Thành đi học. Hai vợ chồng đều bận rộn, về quê rất ít, nên không thân thiết mấy với họ hàng bên này.
Đại bá mẫu kể tình hình nhà Thạch Đầu: "Lần này tiểu cô mày nói muốn giúp đỡ trong họ những đứa bé thông minh học giỏi nhưng không có tiền đi học, nhà mày cái đầu tiên là nghĩ đến Tiểu Ngư."
Lục Bình biết Lục Gia Hinh muốn giúp đỡ người nghèo trong họ, nhưng không ngờ Lục đại bá lo lắng vì chuyện này.
Đại bá mẫu tươi cười nói: "Cô mày làm việc này là tích đức hành thiện, việc tốt lớn. Có cô mày, họ Lục chúng ta sẽ ngày càng hưng thịnh."
Lục Bình gật đầu: "Tiểu cô thật vĩ đại, cháu muốn học tập cô."
Nhà Thạch Đầu đang ăn cơm, thấy Lục đại bá thì rất ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng mời ông ngồi: "Thiết Quân bá, ông về lúc nào thế?"
Lục đại bá nói vừa về, sau khi ngồi xuống nhìn Tiểu Ngư gầy gò thì rất xót xa, ông không vòng vo, nói thẳng: "Thạch Đầu, lần này ta đến là nói với ngươi chuyện Tiểu Ngư đi học."
Tiểu Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ông, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình lại cúi xuống.
Thạch Đầu vẻ mặt chua xót: "Thiết Quân bá, tôi biết con bé chỉ có học mới có tương lai, tôi cũng muốn cho nó học. Nhưng nhà chúng tôi ông cũng biết, thật sự không kham nổi."
Lục đại bá nói: "Là thế này, Gia Hinh nói với ta nàng muốn giúp đỡ trong họ những đứa trẻ học giỏi nhưng gia đình không lo nổi việc học. Tiểu Ngư mỗi lần thi đều được điểm tuyệt đối, học cũng rất chăm chỉ, đúng yêu cầu."
Thạch Đầu không tin nổi: "Thiết Quân bá, ông nói gì cơ?"
Tiểu Ngư thì mở to mắt nhìn Lục đại bá, sợ vừa rồi mình nghe nhầm.
Lục đại bá lặp lại lần nữa, rồi nói: "Học phí, tiền sách vở của đứa bé đều không cần ngươi lo, ngươi chỉ cần lo cho nó ăn uống là được."
Chủ yếu là vì có chuyện của Tảo Hoa trước đây, nên mới phải nói rõ như vậy. Nhưng nhà nào, nhất là con trai, chỉ cần con có thể đi học, trừ phi không còn cách nào khác thì đều ủng hộ hết mình.
Thạch Đầu kéo Tiểu Ngư đến trước mặt Lục đại bá, xúc động nói: "Con, mau lạy ông bác mày, cảm ơn ông ấy đã cho con được tiếp tục học."
Ông cũng từng nghĩ nếu con trai mình được may mắn như Tảo Hoa thì tốt biết mấy, thi lên đại học ăn cơm nhà nước. Nhưng ông biết điều đó là không thể, nên cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi. Không ngờ may mắn lại đến với nhà mình.
Tiểu Ngư lập tức quỳ xuống lạy Lục đại bá.
Lục đại bá tuổi cao, phản ứng hơi chậm, đến khi ông cúi xuống đỡ Tiểu Ngư thì nó đã lạy xong ba lạy. Ông nói: "Muốn cám ơn thì cám ơn Gia Hinh cô cô, là nàng giúp ngươi đi học."
Tiểu Ngư lại lạy ba lạy: "Bá công, xin ông thay cháu cảm ơn Gia Hinh cô cô, Tiểu Ngư biết ơn cô ấy vô cùng, sau này nhất định cháu sẽ báo đáp cô."
Đỡ Tiểu Ngư dậy, Lục đại bá nói: "Tiểu Ngư, Gia Hinh cô cô nhà ngươi muốn giúp đỡ những đứa trẻ học giỏi. Ngươi muốn được giúp, khi đi học Văn và Toán đều phải được chín mươi điểm trở lên."
Ở đây chỉ nói đến tiểu học, cấp hai và cấp ba lại có yêu cầu khác. Nhưng cũng không quá khắt khe, chỉ cần đủ điểm thi vào cấp ba và cao đẳng.
Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh.
Sáu bá còn nói thêm: "Thạch Đầu, Tiểu Ngư, cái này giúp đỡ chỉ tới trung học phổ thông, thi lên đại học về sau chi phí kia thì phải tự tìm cách. Nhưng mà nếu thực sự khó khăn không lo nổi học phí, có thể mượn năm thứ nhất học phí, các loại công việc về sau rồi tính."
Nói xong lời này, hắn lại bổ sung: "Gia Hinh cũng là giúp đỡ Tảo Hoa đến tốt nghiệp cấp ba, đại học thì không lo. Tảo Hoa bây giờ tại Dương Thành bên kia tìm việc làm, nghe nói lương không tệ."
Thạch Đầu rất không hiểu mà hỏi: "Thiết Quân bá, học đại học không phải không cần tiền sao?"
Lúc nghe Lục Gia Hinh viết cái yêu cầu này, sáu bá cũng đã hỏi vấn đề giống như vậy. Hắn nói: "Gia Hinh nói hiện đang học đại học không cần tiền, là vì hiện tại sinh viên ít, chờ hơn mười năm nữa đại học nhiều thì sẽ phải đóng học phí."
Lục Gia Hinh còn nói đến lúc đó sinh viên cũng sẽ không còn được phân công công việc. Nhiều chuyện không đáng giá này sáu bá hiểu, nhưng mà chuyện này hắn không nói, thứ nhất quá vượt quá quy định, thứ hai có khả năng làm vỡ mộng những phụ huynh này không muốn để con cái học hành. Dù là không được phân công việc làm, nhưng học đại học chắc chắn so với người không biết chữ có tiền đồ hơn.
Thạch Đầu ngược lại không nghĩ nhiều, dù là học đại học tốn tiền, nhưng thi lên đại học cũng không cần phải làm ruộng nữa. Mà chỉ cần con cái thi lên đại học, đến lúc đó học phí không có thì đi vay cũng dễ.
Sau đó sáu bá lại đi nhà tiếp theo. Nhà kia con cái thành tích cũng rất giỏi, nhưng mà bởi vì là con gái, cha mẹ thay cho ba năm cho rằng con gái không mù chữ là được rồi, không cho nàng đi học.
Sáu bá đến nói chuyện lúc, cha mẹ đứa bé còn đang do dự.
Sáu bá nói: "Nhà ta Hinh Hinh vừa có tiền đồ liền kéo theo anh em trong nhà. Gia Kiệt dưới sự chỉ dẫn của nàng làm ăn buôn bán, hiện tại đã mua nhà tại Tứ Cửu thành; Gia Tông cũng nhờ sự giúp đỡ của nàng, dựa vào buôn bán nhỏ bây giờ cũng mua được cửa hàng, hiện tại không phải dãi nắng dầm mưa nữa. Nhà ngươi Mai Nhi sau này có tiền đồ nhất định sẽ giúp đỡ anh và em của nó. Chính các ngươi, sau này cũng có thể hưởng phúc của con gái."
"Hiện tại đừng nói con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, xã hội mới nam nữ đều như nhau, đều phải phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng nếu không học hành, con gái khó lấy được chồng tốt, sau này các ngươi già yếu không đi lại được, nàng ấy chính là muốn lo cũng lực bất tòng tâm."
Dưới sự khuyên nhủ của sáu bá, mẹ Mai Nhi đồng ý cho nàng tiếp tục học. Đã học không mất tiền, có cơ hội như vậy thì cứ để đứa bé thử một lần. Nếu học lên được thì tốt nhất, học không được đứa bé cũng không thể trách bà.
Sáu bá chạy hai ngày, đến gặp tất cả những đứa bé thành tích tốt mà lại nghỉ học ở nhà. Chỉ có hai nhà đặc biệt trọng nam khinh nữ từ chối, mười bảy nhà còn lại đều đồng ý. Mà những đứa trẻ đang đi học mà trong nhà khó khăn, thành tích tốt, cũng phù hợp điều kiện giúp đỡ, sáu bá đều ghi nhớ lại.
Trong đó có một số gia đình điều kiện không tệ, dựa vào ý nghĩ có của rẻ không tha là đồ ngu mà mang theo con cái đến tìm sáu bá. Kết quả khỏi phải nói, bị sáu bá mắng cho một trận.
Việc trong dòng họ Lục thị, sáu bá rõ như lòng bàn tay, cho nên cũng không thể làm giả được.
Sắp xếp xong danh sách hắn liền gọi điện cho Lục Gia Quang, nói có hai mươi chín đứa trẻ cần giúp đỡ. Học sinh tiểu học và trung học cơ sở mười lăm đứa, học sinh trung học phổ thông tám đứa, học sinh cấp ba sáu đứa.
Không phải hắn không muốn gọi điện cho Gia Hinh, mà là trong đại đội không có đường dây quốc tế, chỉ có thể nhờ Lục Gia Quang nhắn giùm.
Điện thoại ở đơn vị của Lục Gia Quang cũng không gọi được đến cảng Thành, tranh thủ giờ nghỉ trưa đến bưu điện gọi. Điện thoại thì gọi được, chỉ là người giúp việc nói Lục Gia Hinh đi du học.
Thêm chút phiếu tháng thì tốt rồi, trơ mắt nhìn các ngươi, rồi lại cúi đầu nhìn cái bát không trong tay, nước mắt lưng tròng gâu gâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận