Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 57: Hồ lão thái (length: 7544)

Bà Hồ đến vào buổi chiều, vừa về tới Phượng huyện liền bị đưa tới đồn công an. Nhưng mà trong quá trình thẩm vấn bà ta thần sắc bình tĩnh, không hề hoảng hốt. Nghe tin Lục Gia Hinh gặp chuyện, bà ta còn tỏ ra tiếc nuối, nói biết vậy đã rủ cô bé cùng đến nhà họ hàng tá túc.
Đội trưởng Tôn trầm mặt hỏi: "Lục Gia Hinh nói lúc đó cô bé cùng ngươi xuống tàu, còn định cùng ngươi về Phượng huyện. Thế nhưng cô bé muốn ở nhà khách, ngươi không cho, dù cô bé nói sẽ tự trả tiền phòng ngươi cũng không muốn, cứ ép cô bé đi theo. Thấy cô bé kêu to, ngươi còn bịt miệng cô bé."
Bà Hồ lập tức kêu oan, cho rằng đây đều là bịa đặt: "Tôi xuống tàu sau cô bé. Tôi mang theo bao lớn, bao tải đựng đồ ăn rất nặng. Tôi xách đồ nặng nên đi chậm, lúc sau xuống tàu, con bé kia đã không thấy đâu nữa."
Nói xong, bà ta tức giận: "Lúc ấy tôi còn khen cô bé ngoan ngoãn, không ngờ nhìn hiền lành mà tính nết lại độc ác như vậy, dám vu oan tôi lừa bán cô bé?"
"Cháu trai cả của tôi là sinh viên, ra trường được phân công công tác, sau này cưới vợ cũng chẳng phải lo lắng; cháu thứ hai đầu năm đã cưới vợ, vợ nó bây giờ đang mang thai bảy tháng rồi; cháu thứ ba của tôi mới mười tuổi, còn đang học tiểu học. Các anh nói xem, tôi lừa bán cô bé làm gì?"
Thẩm vấn hơn hai tiếng, bà Hồ vẫn khăng khăng ra khỏi ga tàu hai người đã tách ra. Họ không tìm được người cùng xưởng, mà hiện tại trừ lời khai của Lục Gia Hinh và bức họa, không có chứng cứ nào khác.
Đội trưởng Tôn nói: "Lãnh đạo, bà cụ này rõ ràng có chuẩn bị, chúng ta không có chứng cứ xác thực khó mà định tội được."
Ngô Hán Bình hiểu ý của anh ta: "Anh cho rằng, Lục Gia Hinh giằng co với bà ta, có thể cạy được miệng bà ta sao?"
Đều là người tinh khôn, vừa nghe Lục Gia Hinh nói thời gian giằng co với bà Hồ là lúc rạng sáng, họ liền biết sự việc không đơn giản. Với họ, chỉ cần phạm tội sẽ để lại dấu vết, nhưng vụ việc xảy ra ở gần ga tàu, lại là nửa đêm, điều tra rất khó khăn. Khó khăn nhất là kinh phí có hạn, nên ông ta muốn xem thử cách của Lục Gia Hinh có hiệu quả không. Nếu có hiệu quả, sẽ đỡ tốn công sức, Ngô Hán Bình gật đầu: "Được, để họ gặp mặt, hi vọng có thu hoạch."
Lần này bà Hồ về không phải một mình, con trai út Dương Tuấn cũng về cùng. Đến chiều tối, thấy mẹ chưa được thả, hắn tìm đội trưởng Tôn: "Để phối hợp điều tra, tôi cố ý đưa mẹ từ Tân thị về đây. Bây giờ các anh đã hỏi xong, sao chưa thả mẹ tôi về?"
Đội trưởng Tôn nói: "Mẹ anh nói xuống tàu đã đến nhà dì anh, đêm đó cũng ở đó. Chúng tôi hỏi bà ấy mấy giờ đến, bà ấy nói không nhớ rõ, việc này chúng tôi phải xác minh."
"Mất bao lâu?"
Đội trưởng Tôn đáp: "Bây giờ quá muộn, bên Cố đô phải sáng mai mới xác minh được. Thuận lợi thì trước trưa mai có thể về nhà."
Lý do này hợp lý, Dương Tuấn liền hạ giọng: "Đội trưởng Tôn, mẹ tôi tuổi cao, sức khỏe không tốt. Bà ấy ở phòng thẩm vấn lâu tôi sợ bà không chịu nổi. Hay là thế này, đêm nay tôi đưa bà ấy ra nhà khách, mai tôi lại đưa bà ấy tới."
Đội trưởng Tôn cự tuyệt, nói không đúng quy định, nhưng cũng nhượng bộ: "Anh muốn mang áo ấm vào thì cứ đưa, tôi sẽ chuyển vào cho bà."
Dương Tuấn cảm ơn, dúi cho đội trưởng Tôn một điếu thuốc: "Mẹ tôi lớn tuổi rồi chưa từng trải qua chuyện này, hai ngày nay lo lắng thấp thỏm, mong đội trưởng chiếu cố."
Trong lúc bà Hồ bị thẩm vấn, hắn cũng đi tìm bạn học cũ.
Bây giờ đang lúc nghiêm trọng, những bạn học của hắn biết tin cũng không dám nhúng tay vào việc này. Tuy nhiên, thấy bạn bè gặp chuyện, cũng có người nhắc nhở hắn một câu, nếu mẹ hắn trong sạch thì đừng làm chuyện thừa thãi, làm càng nhiều càng dễ bị người ta nắm thóp.
Tôn đội trưởng vì trấn an hắn không chỉ cho hắn hút thuốc, còn nói lời ngon ngọt: "Dương đồng chí, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không dung thứ cho bất kỳ kẻ xấu nào, cũng tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt. Chỉ cần chứng minh được mẹ ngươi bị oan, không những sẽ lập tức thả bà ấy, còn sẽ nghiêm trị kẻ vu cáo."
Dương Tuấn lòng nặng trĩu bước đi.
Quay lại, Tôn đội trưởng liền báo cáo việc hút thuốc lên cấp trên: "Lãnh đạo, hắn rất sốt ruột, chắc là sợ Hồ lão thái không chịu được mà khai ra."
Hắn cảm thấy Hồ lão thái có thể bình tĩnh như vậy, hẳn là có liên quan đến Dương Tuấn. Thậm chí, toàn bộ lý do thoái thác này đều là do Dương Tuấn sắp sẵn. Cũng vì thời gian đã lâu, nếu lúc đó Lục Gia Hinh tỉnh lại liền đến công an báo án, vụ án này có khi đã được phá. Khoảng thời gian dài như vậy, đã làm tăng độ khó của việc phá án.
Hơn tám giờ tối, Lục Gia Hinh cùng Lục đại bá và Lục Gia Kiệt đến cục công an.
Tôn đội trưởng thấy nàng cõng một cái rương, liền nhắc nhở: "Lục cô nương, khi gặp Hồ lão thái, cô không được mang theo bất cứ vật gì."
Lục Gia Hinh lập tức nói rõ khi gặp mặt sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, sau đó đưa ra một yêu cầu: "Tôn đội trưởng, có thể sắp xếp cho tôi một căn phòng không?"
Tôn đội trưởng nghĩ nàng muốn nghỉ ngơi, liền đưa nàng đến một căn phòng. Căn phòng ngoài một cái giường ra thì chỉ có một cái bàn dài và một cái ghế.
"Đây là chỗ chúng tôi thường ngủ, tương đối đơn sơ, cô tạm dùng một chút."
Lục Gia Kiệt nhìn thấy cái giường đó không khỏi nhíu mày. Người khác không biết nhưng hắn rất rõ, em gái hắn có chút bệnh sạch sẽ. Vì vậy, mỗi khi liên hoan, trên bàn ăn đều phải có đũa riêng.
Lục Gia Hinh cảm thấy rất tốt, còn nói lời cảm ơn với Tôn đội trưởng. Chỉ cần có cái bàn để trang điểm là được, còn giường thì nàng không dùng. Bẩn một chút, lộn xộn một chút cũng không sao.
Lục đại bá cùng Lục Gia Kiệt được sắp xếp ở phòng bên cạnh. Sau khi vào phòng, Lục đại bá nhỏ giọng hỏi: "Hinh Hinh, trong rương này chứa cái gì vậy?"
Cái rương này, vừa rồi Lục Gia Kiệt đưa cho nàng, cho nên ngoài Lục Gia Hinh chỉ có hắn biết bên trong là cái gì.
Lục Gia Kiệt nói đây là rương trang điểm: "Hinh Hinh nói nàng cần những thứ này, tôi đã nhờ bạn học giúp mượn từ đoàn văn công."
Cung tiêu xã chỉ bán kem dưỡng da, son môi, bút kẻ mày, những thứ này căn bản không có. May mà bạn học của hắn có dượng là lãnh đạo của đoàn văn công, thông qua quan hệ của bạn hắn mới mượn được những đồ vật cần thiết cho Lục Gia Hinh.
Thấy là đồ mượn chứ không phải đồ mua, Lục đại bá cũng không nói gì nữa.
Sau khi đưa mọi người ra khỏi phòng, Lục Gia Hinh liền bắt đầu trang điểm. Những đồ trang điểm này chất lượng không tốt lắm, nhưng hiện tại không có điều kiện để mà lựa chọn, chỉ có thể tạm dùng.
Tôn đội trưởng vẫn chưa đi ngủ, bây giờ có về ký túc xá cũng không ngủ được, hắn đành kiên nhẫn viết bản tổng kết phá án mà hắn ghét nhất. Viết xong, hắn nhìn đồng hồ, 11 giờ 30.
Hắn đi ra khỏi văn phòng thì phát hiện đèn trong phòng Lục Gia Hinh vẫn sáng. Hắn rất tò mò, cô gái này rốt cuộc định làm gì, hy vọng thật sự có thể khiến Hồ lão thái mở miệng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận