Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 82: Sinh bệnh (length: 7950)

Thầy Trương nhìn thân hình nhỏ bé cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng: "Một bức tranh như vậy, giá thị trường chừng hai vạn."
Lục Gia Hinh không hài lòng, số tiền này so với nàng nghĩ chênh lệch rất xa.
Mời người giám định phải trả phí, quy củ này Lục Gia Hinh cũng biết. Ai ngờ thầy Trương không lấy phí, lại nhét phong thư vào tay nàng: "Hiện tại có rất nhiều văn vật thất thoát ra ngoài. Cô bé, ta biết ngươi có chỗ khó khăn, nhưng vẫn hy vọng ngươi đừng bán bức họa lung tung. Bằng không bức tranh này rơi vào tay những kẻ hám lợi, bán ra nước ngoài sẽ tìm không trở lại."
Biết Lục Gia Hinh thời gian khó khăn, hắn cũng không nỡ nói không cho nàng bán tranh, chỉ là thật sự tiếc những Bảo Bối bị đem ra làm hàng hóa kiếm lời.
Lục Gia Hinh nhìn thấy sự đau xót trong mắt hắn, trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bán họa lung tung. Sau này có tiền, cũng sẽ cố gắng chuộc lại những Bảo Bối đã thất thoát ra ngoài."
Trên mặt thầy Trương nở nụ cười đầu tiên từ lúc họ đến, dù hắn thấy Lục Gia Hinh không làm được, nhưng có这份 tâm cũng tốt.
Lúc ra về, Lục Gia Hinh cúi chào thầy Trương: "Thầy Trương, cám ơn thầy."
Thầy Trương sững sờ, rồi cười nói: "Chỉ là giúp các ngươi một việc nhỏ, không cần phải đa lễ như vậy."
Nói xong, lại dặn dò: "Cháu à, bán tranh xong thì quay lại học hành. Cháu còn nhỏ, hiện giờ việc quan trọng nhất là học hành, thi đại học học thật giỏi."
Lục Gia Hinh gật đầu lia lịa.
Thầy Trương cũng buồn ngủ, quay về phòng nghỉ ngơi. Lúc này đã hơn ba giờ sáng, bên ngoài rất lạnh. Nghĩ đến sức khỏe Lục Gia Hinh, Cổ Văn Phong không vội đưa nàng về, mãi đến hừng đông mới đi.
Ra ngoài, Cổ Văn Phong thấy nàng vẫn lo lắng, liền hỏi: "Tranh đã được giám định là thật, sao ngươi vẫn không vui?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không cần giám định ta cũng biết là thật, tổ tiên nhà Tôn không thể mất công giấu mấy bức tranh giả trong mật đạo. Anh Cổ, thầy Trương và những người khác thật vĩ đại, ta có chút, có chút xấu hổ."
Trong mắt nàng, đồ cổ tranh chữ đều là tiền, cho dù sau này mua đồ cổ cũng là vì tăng giá trị tài sản. Không giống thầy Trương họ, là vì bảo vệ văn vật, bảo vệ di sản văn hóa.
Cổ Văn Phong hiểu, cô bé này bị nhân cách của thầy Trương thuyết phục, liền cười nói: "Ngươi cũng có thể mà."
Lục Gia Hinh biết mình không làm được. Nàng khá ích kỷ, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, không thể cống hiến bản thân. Tuy nhiên, sau này kiếm được tiền, sẽ mua lại văn vật từ nước ngoài quyên tặng bảo tàng.
Đến trước cửa khách sạn, Lục Gia Hinh hắt xì hơi, đầu hơi nặng. Nàng thấy không ổn, về phòng vội vàng uống cốc nước nóng nhưng không chống đỡ được, sốt rất nhanh.
Cổ Văn Phong lo lắng, đứng trước cửa sổ gọi hai tiếng, không thấy trả lời bèn gõ cửa. Thấy mãi không mở cửa, vội vàng gọi nhân viên phục vụ. Cuối cùng cửa bị phá ra.
Nhìn thấy Lục Gia Hinh sốt mê man, mặt đỏ bừng, Cổ Văn Phong hối hận và bực mình. Hắn hôm qua không nên để cô bé này đi theo, giờ thì tốt, ngã bệnh rồi.
Nhân viên phục vụ nói: "Mau đưa đi bệnh viện thôi!"
Cổ Văn Phong mang vali và túi vải buồm của Lục Gia Hinh vào phòng mình, rồi quay lại bế nàng đi bệnh viện. Khi bế, hắn thấy nàng rất nhẹ.
Cảm mạo sốt thông thường chỉ cần uống thuốc là khỏi, nhưng đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ thấy sốt tới 40 độ, liền cho nhập viện truyền dịch ngay.
Lúc kê đơn thuốc, thầy thuốc còn mắng Cổ Văn Phong một trận: "Bị sốt phải đi khám, trì hoãn hai ngày nữa muốn biến thành kẻ ngu à?"
Sốt nhẹ còn có thể chịu đựng hai ngày, nhưng sốt cao thế này, thêm một hai ngày nữa rất có thể sẽ hại não. Có chút chủ quan lại to gan, cuối cùng gây ra hậu quả khó lường.
Cổ Văn Phong không giải thích, cầm toa thuốc đi trả tiền. Lúc Lục Gia Hinh truyền nước, hắn ở bên cạnh trông nom.
Truyền dịch rất hiệu quả, hết một chai Lục Gia Hinh đã khá hơn nhiều. Thực ra lúc nãy nàng vẫn tỉnh, chỉ là hôn mê không nói được.
"Cổ đại ca, làm phiền ngươi rồi."
Lục Gia Hinh thấy toàn thân đau nhức, cử động một chút cũng đau không chịu nổi, muốn ngồi dậy cũng không được. Kiếp trước năm nào cũng cảm mạo một hai lần, thỉnh thoảng cũng bị sốt, nhưng chưa lần nào khó chịu như bây giờ.
Cổ Văn Phong cũng không trách nàng, chỉ nhắc nhở: "Sau này phải giữ gìn sức khỏe đừng cố quá sức nữa, nếu không để lại bệnh gốc sau này hối hận cũng không kịp."
"Sau này sẽ không đâu."
Lục Gia Hinh thấy mình sai lầm. Biết mất nhiều thời gian thế này, hôm qua đã nên giữ họa lưu lại ở nhà khách rồi, sáng nay lại qua lấy. Haiz, tại nàng tham lam, nghĩ quan hệ tốt sẽ học thêm được chút gì nên ở lại đó, kết quả đổ bệnh.
Cổ Văn Phong hỏi: "Đói bụng không? Ta mua gì cho ngươi ăn nhé."
Lúc nãy Lục Gia Hinh nửa mê nửa tỉnh hắn không dám đi, bây giờ nàng tỉnh rồi nên ăn chút gì đó. Cẩn thận vẫn hơn, hắn nhờ y tá trông nom nàng một lát.
Ra ngoài hơn mười phút Cổ Văn Phong quay lại, mang cho Lục Gia Hinh bánh bao thịt và cháo trứng. Cổ Văn Phong hỏi: "Tự ăn được không? Không được ta đút cho."
Lục Gia Hinh không muốn hắn đút, ngại lắm.
"Đồ của chúng ta để đâu?", Lục Gia Hinh vừa húp cháo vừa nhỏ giọng hỏi. Nếu đồ đạc mất thì coi như mất một miếng thịt.
Cổ Văn Phong trấn an: "Yên tâm, đều để ở phòng ta!"
Truyền xong Lục Gia Hinh định về thì được thông báo đã làm thủ tục nhập viện: "Thầy thuốc nói tuy ngươi đã hạ sốt nhưng có thể sẽ bị lại, trước tiên ở lại viện theo dõi một ngày. Nếu hôm nay không sốt lại, mai chúng ta lấy thuốc về nhà khách."
Lục Gia Hinh cũng không dám cố nữa, tối qua bị nhiễm lạnh đã thấy sắp cảm, nhưng không ngờ lại nặng thế này. Uống thuốc thấy đỡ nhiều, ai dè chỉ là bề ngoài.
Ngồi tựa đầu giường, Lục Gia Hinh lo lắng hỏi: "Cổ đại ca, đồ của chúng ta để ở sở chiêu đãi có an toàn không?"
"Yên tâm đi, nhà khách quản lý nghiêm ngặt, không có giấy giới thiệu không cho ở. Chúng ta ăn mặc bình thường, trộm cắp sẽ không để ý đâu. Nhưng nếu ngươi lo, chiều ta qua lấy đồ về."
Lục Gia Hinh nhân cơ hội nói: "Mua hàng thời gian ngắn khó tìm được chỗ ở. Cổ đại ca, hay chúng ta thuê nhà đi! Đắt một chút cũng không sao, chỉ cần giao thông thuận tiện an ninh tốt là được."
Cổ Văn Phong do dự một chút rồi nói: "Lục cô nương, ngươi nên làm việc khác. Ngươi chưa từng buôn bán, lại không ai giúp đỡ, không kiếm được tiền đâu. Tiền bán tranh để dành mà tiêu, có thể dùng đến khi ngươi tốt nghiệp đại học."
Lục Gia Hinh không giấu giếm, sau khoảng thời gian chung sống nàng hoàn toàn tin tưởng Cổ Văn Phong: "Ta định làm một lô giày da, vừa chống nước giữ ấm lại thời trang. Hiện tại trên thị trường chưa có loại này, làm ra chắc chắn sẽ được ưa chuộng."
"Chống nước giữ ấm thì không khó, nhưng thời trang? Ngươi chắc chứ, ngươi làm giày da sẽ đẹp?"
"Chắc chắn rồi."
(hết chương) 82..
Bạn cần đăng nhập để bình luận