Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 334: Kiếm lớn (length: 7880)

Ngày mùng 1 tháng 10, Lục Gia Hinh giữa trưa đi tìm Ngô Tử Việt. Dựa theo ước hẹn, Ngô Tử Việt buổi sáng đã đem số nàng mua trước đó bán ra.
30 triệu lục tệ tiền vốn, 30 lần đòn bẩy, tỉ giá hối đoái so với lúc mua vào giảm 10.5% tính ra kiếm lời 94 triệu 500 ngàn lục tệ, cộng thêm tiền vốn là 1 tỉ 245 triệu lục tệ. Cảng Thành hiện tại thuế tài chính là mười phần trăm, lại có phí thủ tục cùng tiền hoa hồng các thứ, còn lại 1 tỉ 10 triệu lục tệ.
Lần này kiếm được, so với Lục Gia Hinh mong muốn còn cao hơn, nàng nói: "Ngô quản lý, ta muốn tiếp tục mua vào. 100 triệu lục tệ, gấp mười đòn bẩy."
Hai người đều ký hợp đồng, Ngô Tử Việt muốn cự tuyệt cũng không được, nên hắn rất dứt khoát ký hợp đồng với Lục Gia Hinh, sau đó nói: "Lục tiểu thư, về sau có chuyện như vậy, chúng ta có thể hợp tác. Làm ăn mà, ngươi tốt ta tốt cả, ngươi nói có đúng hay không?"
Lục Gia Hinh hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn, cười gật đầu: "Ta là căn cứ vào nhiều nguồn tin tức, sau đó tự mình suy đoán, lần tiếp theo chưa chắc đã chuẩn như vậy. Nếu ngươi không cảm thấy ta làm như vậy quá vội vàng, ta cũng hy vọng về sau có thể cùng các ngươi hợp tác sâu rộng hơn."
Ngô Tử Việt nghĩ đến lúc nàng muốn mua với đòn bẩy cao như vậy mà không phải mình gợi ý, lúc ấy xác thực cảm thấy nàng rất vội vàng, nhưng bây giờ nhìn lại cảm thấy là đã tính toán trước.
Xong xuôi việc này, Lục Gia Hinh rút một trăm ngàn lục tệ đi. Không chỉ người ở trong nước, người Cảng Thành cùng với người nước khác cũng đều thích lục tệ, hiện tại nó là đồng tiền mạnh.
Hà Bân nói sẽ mời người thẩm định, cam đoan không xảy ra sai sót.
Nhiếp Trạm nói: "Ta lần trước nói muốn mua đồ trang sức cho ngươi, những ngày này bận quá chưa đi dạo phố với ngươi, mai ta cùng ngươi đi mua."
"Ngươi chỉ bán ra, không tiếp tục mua vào nữa sao?"
Hà Bân đang muốn nịnh bợ nàng, thấy nàng còn có việc muốn mình làm thì cầu còn không được.
Buổi chiều Nhiếp Trạm đến đón Lục Gia Hinh đi ăn đồ Ý.
"Được."
Nhiếp Trạm vừa cười vừa nói: "Bên Cảng Thành thì bán hết, bên New York tiếp tục mua vào. Ta cảm thấy tiền Nhật sẽ tiếp tục tăng, nhưng mà biên độ sẽ không lớn như vậy nữa."
Lúc trước hắn đã cảm thấy Lục Gia Hinh không phải người tầm thường, chỉ là do thân phận của mình nên không dám thân thiết với Lục Gia Hinh, tránh lão thái thái hiểu lầm. Không ngờ mới hơn một năm nàng đã phất lên. Hiện tại không còn lo lắng gì nữa, hắn liền muốn đánh cược một phen! Thắng thì có chỗ dựa vững chắc, thua cũng chẳng mất gì.
Lục Gia Hinh lần này kiếm được nhờ ngoại hối, cũng không còn tiêu tiền dè sẻn như trước nữa: "Chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ta là được, giá cả không thành vấn đề."
Trước đây hắn giúp Cố Tú Tú quản lý những cơ sở kinh doanh kia thì mỗi tháng thu nhập rất khá. Nhưng sau khi Hà Trụ Lương bán hết những cơ sở đó, công việc trong tay hắn giảm mất hai phần ba, thu nhập giảm mạnh.
Nhìn hắn đắc ý, Lục Gia Hinh cười hỏi: "Lần này kiếm lời không ít nhỉ? Để ta đoán xem kiếm được bao nhiêu, ba mươi triệu lục tệ?"
Hôm sau hơn chín giờ Hà Bân lại đến. Mặc một bộ âu phục màu xám thẳng, chải tóc vuốt ngược ra sau, khác hẳn với hình ảnh nhìn thấy ở nhà họ Cố trước đây. Ừm, có lẽ do Cố Tú Tú là người lạc hậu, nên lúc trước hắn xuất hiện ở nhà họ Cố ăn mặc cũng lạc hậu.
Hà Bân kinh ngạc vô cùng, hắn biết Lục Gia Hinh mới đến Cảng Thành lúc chi tiêu rất tiết kiệm. Bây giờ lại hào phóng như thế, đây là phát tài rồi sao?
Hiện tại tỉ giá lục tệ / đô la Hồng Kông là 1: 7.8 cố định, mười ngàn lục tệ tương đương với bảy mươi tám ngàn đô la Hồng Kông, ở Cảng Thành, nơi mà mức lương bình quân chỉ có ba bốn ngàn thì cái giá này rất có thành ý.
Hà Bân hỏi: "Lục tiểu thư, tiện thể hỏi, hai tòa nhà này là để cho ai ở?"
Cũng bởi vì tòa nhà năm gian Hà Bân mua quá ưng ý. Lục Gia Hinh cảm thấy để cho hắn đi mua nhà, chắc chắn có thể mua được nhà đúng ý nàng.
Trương Tư Ninh bỗng dưng cảm thấy bất an. Những việc này lẽ ra nàng, thư ký riêng của hắn, phải xử lý, có thể do hắn chưa quen thuộc việc nội bộ, lão bản mới tìm Hà tiên sinh. Nàng cảm thấy nhất định phải nhanh chóng nâng cao bản thân, chỉ học tiếng phổ thông thôi chưa đủ, lần này đi Tứ Cửu thành phải mau chóng làm quen với môi trường bên đó.
Lục Gia Hinh nói: "Hai căn nhà cho đại ca nhà tôi một căn, nhà hắn, lão nhân, trẻ con tổng cộng tám miệng ăn, căn lớn một chút mới ở được thoải mái. Căn nhỏ cho cha tôi ở, ông ấy chỉ có một mình, ở căn dư cũng được."
Hà Bân vội vàng nói không dám: "Lục tiểu thư, không biết cô tìm tôi có việc gì?"
"Lục tiểu thư, dự tính của cô là bao nhiêu?"
Lục Gia Hinh đối với hắn ấn tượng rất tốt, có phẩm chất nghề nghiệp làm việc cũng có chừng mực, mấu chốt là có con mắt giao tiếp rất sắc bén: "Tôi rất thích tranh chữ và đồ sứ, nhưng mà những thứ này khó phân biệt thật giả, rất dễ bị lừa."
Lục Gia Hinh thầm nghĩ, lần này ngươi đoán sai rồi, sáu tệ // tiền Nhật sẽ trong vòng hai năm từ mức cao nhất 1:240, giảm xuống còn khoảng 1:120, về sau sẽ còn tiếp tục giảm, mức thấp nhất đến 1:80. Vì vậy nàng sẽ coi đây là một hạng đầu tư dài hạn, nhưng mà sẽ không mạo hiểm như trước nữa.
Lục Gia Hinh chỉ vào Trương Tư Ninh nói: "Đây là thư ký riêng của tôi, cô ấy trước đây chưa từng đến nội địa. Hà tiên sinh, tôi hy vọng lần này ông đi nội địa có thể dẫn theo cô ấy, để cô ấy làm quen với nội địa."
Chi phí đều do Lục Gia Hinh chi trả, Hà Bân đương nhiên sẽ không có ý kiến: "Lục tiểu thư, Tứ Cửu thành bên đó có rất nhiều đồ cổ, tôi nhớ cô thích tranh chữ và đồ sứ. Nếu cô tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô sưu tầm tranh chữ và đồ sứ."
Lục Gia Hinh đưa cho Cổ Văn Phong mười nghìn lục tệ, nói: "Tìm thám tử tư, theo dõi Hà Thị châu báu, có vấn đề gì lập tức báo cho tôi."
Lục Gia Hinh nói yêu cầu của mình, đó là muốn mời hắn đến Tứ Cửu thành giúp mình mua hai căn nhà, một căn lớn một căn nhỏ: "Căn lớn hai gian, nếu có thể mua căn có vườn sau thì tốt nhất, không có cũng không sao; căn nhỏ một gian, không cần vườn sau. Hai căn nhà này phải ở trong một con hẻm, khu vực phải tốt, giao thông thuận tiện."
"Năm mươi triệu vốn, gấp năm lần đòn bẩy."
Nhiếp Trạm nắm tay nàng, cười nói: "Không nhiều như vậy, chỉ lời hơn hai mươi triệu một chút. Gia Hinh, em muốn gì, anh mua cho em."
Lục Gia Hinh không khỏi hâm mộ, nàng là nhờ nắm bắt được thời cơ mới kiếm được số tiền đó, Nhiếp Trạm lại là dựa vào giao tiếp và đầu óc. Haiz, đúng là người có tiền càng có tiền, người không có tiền càng nghèo.
"Bao nhiêu vốn?"
Lục Gia Hinh từ chối, nói: "Lâu rồi không vận động, mai chúng ta đi đánh tennis."
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Lâu rồi không gặp, Hà tiên sinh càng thêm phong độ.
Lục Gia Hinh cười, nói: "Nếu gặp được đồ tốt thì mua, bình thường thì thôi. Hà tiên sinh, đợi mua được nhà xong, tôi còn một việc quan trọng khác muốn nhờ ông."
Thứ sáu tan học, Lục Gia Hinh về biệt thự gọi điện cho Hà Bân: "Hà tiên sinh, là tôi, Lục Gia Hinh. Tôi hiện tại có việc muốn làm phiền ông." "Sáng mai ông có thời gian chứ? Được, vậy mai chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Nhiếp Trạm lần này rất kiên trì: "Đi dạo phố mua sắm rồi hãy đi đánh tennis. Gia Hinh, Phùng Khánh Lỗi suốt ngày nói anh keo kiệt, hẹn hò lâu như vậy mới tặng em một chiếc xe, em cũng nên cho anh thể hiện chút chứ."
Lục Gia Hinh mỉm cười nhẹ nhàng đồng ý.
Thuế tài chính là tra trên Baidu, nếu có sai sót xin hãy chỉ ra. Hôm nay dạy xong làm việc về, chẳng còn tâm trạng sửa bản thảo, bọn trẻ con phá quá 334..
Bạn cần đăng nhập để bình luận