Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 387: Nhận làm con thừa tự (length: 8241)

Lục Hồng Quân biết Lục Gia Hinh về sau sẽ chỉ gửi tiền thuê người chăm sóc, sẽ không trở về, cho nên lúc già yếu không thể tự lo liệu, chỉ có thể trông cậy vào mấy đứa cháu trai. Nếu chúng nó bỏ mặc, tuổi già của hắn sẽ không có gì đảm bảo. Còn chuyện bị gạch tên khỏi gia phả, trước kia hắn rất coi trọng thanh danh, từ khi Đinh Tĩnh vào tù, thanh danh bị hủy hoại, hắn cũng chẳng còn quan tâm nữa.
Thấy hắn không nói gì, Lục đại bá hỏi: "Lão Tam, nói chuyện đi."
Lục Hồng Quân hoàn hồn, gật đầu: "Trước kia ta không biết có tập tục này, hiện tại đã biết, đứa bé chắc chắn không thể sinh ở đây."
Đường Tố Phân muốn vợ của anh cả sinh con ở đây, tiện bề chăm sóc trong tháng, Lục Hồng Quân thấy có trẻ con quá ồn ào nên chưa đồng ý. Chỉ là mấy hôm nay Đường Tố Phân cũng nài nỉ, ý không còn kiên quyết như vậy.
Lục đại bá thấy hắn còn minh mẫn, gật gù: "Lúc trước ngươi nói muốn nhận con nuôi nối dõi tông đường, ta định để con trai thứ ba nhà dì út làm con nuôi cho ngươi, nhưng ngươi và dì ba lại thích Gia Kiệt. Sau việc đó không thành, dì ba còn nói xã hội mới nam nữ bình đẳng, ta cũng không nhắc lại chuyện này nữa."
Nói xong, ông lại ném ra một quả bom: "Nhưng bây giờ Gia Hinh đi Cảng Thành, sau này chắc cũng không về nữa. Ta là anh cả, không thể để ngươi trăm năm rồi đến cả người hương khói cũng không có. Lão Tam, trừ Lục Bình, đời cháu ngươi, đứa nào ngươi thích, ta đều đồng ý."
Lục đại tẩu kinh ngạc, chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với bà! Nhưng thấy chồng và Lục Nhị tẩu đều im lặng, bà đành nhịn, không nói lời phản đối.
Việc này quá bất ngờ, Lục Hồng Quân ngỡ ngàng. Nhưng thấy Lục Gia Quang và Lục Nhị tẩu không ai lên tiếng, hắn hỏi: "Đại ca, ngươi nói thật chứ?"
Lục đại bá nghiêm mặt: "Dĩ nhiên là thật, ta chưa bao giờ nói dối. Ngươi chưa nghĩ ra thì cứ từ từ suy nghĩ, trước khi ta về nói cho ta biết là được."
Lục Nhị tẩu chen vào: "Cha, Đào Tử với Lục Thành không được, chúng nó đều là công chức nhà nước. Nếu nhận làm con nuôi cho Tam thúc... con sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của chúng."
Lục đại bá trừng mắt: "Là con dâu nhà nó phạm pháp, Tam thúc nhà ngươi có làm gì trái pháp luật đâu, ảnh hưởng gì chứ? Lão Tam, đừng bận tâm đến chúng nó, cái nhà này ta còn làm chủ được."
Lục Hồng Quân trong lòng khẽ động, nhìn Lục Nhị tẩu hỏi: "Gia Tông nàng dâu, ý ngươi là nếu ta chọn Sơn Tử, ngươi không phản đối?"
Lục Nhị tẩu mắt tròn mắt dẹt, không ngờ hắn lại chọn Sơn Tử. Nhưng vợ chồng bà đã bàn bạc chuyện này, thấy để con trai cả làm con nuôi cũng được nên không phản đối.
Lục đại bá hơi bất ngờ: "Ngươi chọn Sơn Tử?"
Lục Hồng Quân gật đầu: "Sơn Tử thật thà chịu khó, vợ nó đảm đang tháo vát, không biết Gia Tông với Sơn Tử có đồng ý không?"
Lục đại bá cứ tưởng hắn sẽ chọn Lục An hoặc Lục Đào, dù sao hai đứa này là lanh lợi nhất trong đám cháu, ai ngờ lại chọn Sơn Tử thật thà chất phác.
"Được, vậy Sơn Tử."
Lục Hồng Quân nhìn Lục Nhị tẩu: "Gia Tông nàng dâu, ý ngươi thế nào?"
Hắn nghĩ Lục Gia Tông và Sơn Tử sẽ không cự tuyệt, chỉ lo Lục Nhị tẩu phản đối. Cháu dâu này chua ngoa đanh đá, nếu không đồng ý mà làm ầm lên thì hắn cũng khó xử.
Lục Nhị tẩu không từ chối, nhưng đưa ra một điều kiện, đó là vợ chồng Lục Sơn không được ở chung nhà với Đường Tố Phân: "Tam thúc, nếu sau này ông già yếu không tự lo được, chúng nó không chăm sóc hoặc chăm sóc không chu đáo, Sơn Tử có thể đón ông về nhà chăm sóc."
Đường Tố Phân tức muốn chết, coi bà như không khí.
Sáu mợ lập tức tiếp lời: "Phòng này là của Gia Hinh, muốn đi cũng là nhà họ Hoàng đi, nào có đạo lý đem ba thúc tiếp đi rồi lại đưa phòng cho họ ở."
Đường Tố Phân mặt mày tái mét, nàng nói: "Ta không đồng ý nhận làm con thừa tự. Lão Lục, bọn họ bây giờ đề cập qua kế, rõ ràng là muốn tiền và nhà của ngươi, ngươi không thể chiều theo ý của hắn."
Hai mợ cũng không nhân nhượng: "Tiền hưu trí của ba thúc không phải bị ngươi cầm sao? Chúng ta thấy được một đồng nào sao? Về phần nhà cửa, nhà ở Gia Chúc Lâu, ba thúc đã ký hiệp nghị sau này cho Gia Hinh."
Thịt đã ăn vào miệng làm sao nhả ra, vợ chồng Hoàng Kiến Quân hiện tại vẫn đang ở Gia Chúc Lâu, không chịu dọn đi. Hai mợ cũng không làm ầm ĩ, nàng định chờ bác cả bọn họ đến rồi nói.
Bác cả ra vẻ người đứng đầu gia đình, mặt trầm xuống nói: "Chỗ này không có phần ngươi nói chuyện, lại xen mồm liền cút ra ngoài."
Lục Hồng Quân lần này không bênh Đường Tố Phân, nói: "Tố Phân, ta không muốn trăm năm về sau người khác đều có con cháu cúng bái, chỉ có mộ của ta cỏ dại mọc um tùm không ai thăm nom."
Lục Gia Hinh thì không trông cậy được, chờ mộ Tiểu Hà dời đi chắc sẽ không quay lại nữa, mà các cháu trai nếu bận cũng có thể không đi tảo mộ. Nhưng nếu Sơn Tử nhận làm con thừa tự của mình, đó chính là người nhà của hắn, sau này Thanh Minh, trung nguyên đều sẽ cúng bái cho hắn.
Đường Tố Phân trước đây đã từng nghĩ, để con trai út cùng họ với Lục Hồng Quân. Nhưng vừa mở lời đã bị con trai út cự tuyệt, nói nó là người nhà họ Hoàng, nếu nhất định phải đổi họ thì về bên ông bà nội. Còn con cả thì không đời nào đổi họ, con thứ hai tuy đồng ý nhưng Lục Hồng Quân lại không vừa mắt.
Bác cả lên tiếng: "Chọn ngày lành tháng tốt, để Lục Sơn làm lễ nhận cha là xong. Chờ ta về nhà sẽ sửa lại gia phả."
Lục Hồng Quân rưng rưng nước mắt: "Cảm ơn anh cả."
Lục Gia Tông trong lòng đã từng có ý này, nên khi biết chuyện cũng rất bình tĩnh. Chỉ có Lục Sơn là ngơ ngác, sao tự dưng lại thành con thừa tự của ba mình?
Lục Sơn có chút đau đầu nói: "Cha, mẹ, con là con trưởng trong nhà, muốn nhận làm con thừa tự cũng là nhận A Vận hay Đào Tử, sao lại là con?"
Hai mợ thấy hắn có vẻ không vui, vừa cười vừa nói: "Con đừng nghĩ nhiều, nhận làm con thừa tự chỉ là chuyển con từ chi thứ hai sang chi thứ ba trên danh nghĩa, mọi thứ khác vẫn như cũ, không có gì khác biệt."
"Sao lại không khác nhau?"
Hai mợ hỏi lại hắn khác nhau ở chỗ nào, Lục Sơn nhất thời không nói nên lời. Thấy bộ dạng ngây ngô của hắn, hai mợ nói: "Con trai ngốc, cha mẹ cũng là vì con và Cẩu Đản. Con nhận làm con thừa tự của ba con, nhà ở Gia Chúc Lâu chính là của con."
Mặt Lục Sơn biến sắc: "Mẹ, nhà này là của em gái. Em gái tốt với nhà mình như vậy, mình không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa này."
Hai mợ tức giận vỗ một cái vào lưng hắn: "Nhà này em gái con không cần, nói cho nhà mình, cha mẹ không thể chiếm tiện nghi của nó nên đã từ chối. Nhưng nếu con nhận làm con thừa tự thì chính là con của ba con, em con không lấy, con nhận cũng là lẽ đương nhiên."
Nghe Lục Gia Hinh không cần nhà ở Gia Chúc Lâu, Lục Sơn vẫn nói: "Mẹ, con thấy chuyện này vẫn nên hỏi qua em gái. Nếu em ấy đồng ý thì con không vấn đề gì, còn nếu em ấy phản đối thì thôi."
Hắn rất nể phục Lục Gia Hinh, không chỉ thi đậu đại học ở Cảng Thành mà còn gây dựng được sự nghiệp. Vì vậy, hắn không muốn làm chuyện khiến Lục Gia Hinh phật lòng.
Hai mợ gật đầu: "Chắc chắn rồi, tối nay mẹ sẽ gọi điện cho em gái con."
Nàng cảm thấy Lục Gia Hinh sẽ không từ chối, dù sao đối với nàng cũng không có tổn thất gì và cũng không ảnh hưởng gì.
Mà nếu Sơn Tử nhận làm con nuôi của vợ chồng người con trai thứ ba, vậy sau này cho dù Đường Tố Phân không quan tâm, hắn cũng có thể nhận được sự chăm sóc từ hai vợ chồng họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận