Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 216: Thái độ chuyển biến (length: 8137)

Nhiếp Trạm nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt Lục Gia Hinh, anh hiểu cô gái này có chí tiến thủ hơn anh tưởng, nhưng mà đây cũng là một trong những điểm anh thích ở Lục Gia Hinh. Hắn không thích cái kiểu phụ nữ chỉ biết giúp chồng dạy con; cũng không thích kiểu mẹ anh yêu thương vô điều kiện, vợ chồng cãi nhau ầm ĩ như trời sắp sập.
"Cốc, cốc, cốc..."
Lục Gia Hinh nghe tiếng gõ cửa, nhìn đồng hồ rồi vội vàng ra mở cửa, thấy thầy Kim đang đứng ngoài luôn miệng xin lỗi: "Thầy Kim, em xin lỗi, em mải nói chuyện quên mất thời gian."
Nhiếp Trạm đứng sau lưng nàng, thấy thầy Kim cười giải thích: "Phải trách tôi, tại tôi tìm Lục tiểu thư nói chuyện làm chậm trễ giờ học thêm của cô ấy."
Thầy Kim liếc mắt đã nhận ra Nhiếp Trạm, vội vàng nói không sao.
Lục Gia Hinh rất rạch ròi, nói: "Thầy Kim, em đưa Nhiếp tiên sinh ra rồi sẽ vào lớp ngay, phiền thầy đợi hai mươi phút."
Thật ra thầy Kim rất muốn nói hôm nay có thể nghỉ học, nhưng thấy Nhiếp Trạm không nói gì nên không mở miệng.
Lúc chờ thang máy, Lục Gia Hinh nói với Nhiếp Trạm: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi việc này, thứ sáu tôi mời anh ăn cơm."
Nhiếp Trạm cũng không khách sáo: "Được, thứ sáu em tan học tôi đến đón em."
Sợ Lục Gia Hinh cự tuyệt, hắn giải thích: "Cái Kỷ Ngậm Hiên lần này thất bại, chắc chắn còn có chiêu tiếp theo. Bao Anh Kiệt cũng không phải người dễ tính, lần này mất mặt lớn như vậy nhất định sẽ tìm em tính sổ. Thứ sáu tôi đón em đi ăn cơm, bọn họ tạm thời không dám động đến em."
Lục Gia Hinh định cự tuyệt, vì thứ sáu tan học còn phải học thêm, nhưng nghe anh nói xong đành nuốt lời định nói vào bụng. Hà Yến Yên và Kỷ Ngậm Hiên lần lượt đối phó mình, nàng không tin Kỷ Trụ chồng ngoan vợ dại, thậm chí có khả năng là vợ chồng bọn họ cùng bày mưu. Hiện tại nàng thế đơn lực bạc không thể chống lại nhà họ Hà, quả thực cần mượn ngoại lực.
Thang máy đến, mọi người bước vào. Vì bên trong có nhiều người, mãi đến khi xuống tầng dưới không còn ai Lục Gia Hinh mới hỏi: "Liệu có gây phiền phức cho anh không?"
Nhiếp Trạm lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Nhà họ Hà chi thứ ba không đáng sợ, Bao tiên sinh sẽ không để ý chuyện nhỏ này. Nhưng mà tôi đến đón em, bị paparazzi chụp được có thể sẽ lên báo đấy."
Lục Gia Hinh hóm hỉnh nói: "Nếu anh đã nói vậy, vậy lúc đó tôi sẽ ăn mặc thật đẹp, không thể làm mất danh hiệu giáo hoa xinh đẹp nhất."
"Tôi còn tưởng rằng em sẽ để ý."
Lục Gia Hinh cười, nói: "Anh là một trong những Phú Tam Đại được hoan nghênh nhất Cảng Thành, biết bao nhiêu mỹ nữ muốn tạo scandal với anh!"
"Đáng tiếc trong số đó không có em."
Lời này ám chỉ rất rõ ràng, Lục Gia Hinh không giả ngu, nàng thành thật nói: "Trước khi thi đại học, tôi sẽ không yêu đương."
"Tôi có thể đợi." Nhiếp Trạm nói. Hơn chín tháng thôi, rất nhanh sẽ qua.
Lục Gia Hinh không nói không cho hắn chờ, một chàng trai tốt như vậy sẵn lòng đợi mình mà từ chối thì đúng là ngốc. Hơn nữa, tại sao hắn giúp mình, Lục Gia Hinh cũng rất rõ ràng. Không thể vừa nhận lòng tốt của người khác vừa giả ngu nói chỉ là bạn bè, đó không phải phong cách của nàng, nhưng mà có vài lời cần nói rõ.
Lục Gia Hinh nói: "Sau khi thi đại học xong, tôi muốn bắt đầu sự nghiệp, trước ba mươi tuổi sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn."
Nhiếp Trạm hỏi: "Ý em là sau ba mươi tuổi sẽ lấy gia đình làm trọng?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không phải, sau ba mươi tuổi tôi muốn tận hưởng cuộc sống, nên trước ba mươi tuổi muốn kiếm đủ tiền tiêu xài cho nửa đời sau. Nếu tìm được người đàn ông có thể phó thác cả đời thì sẽ kết hôn sinh con, không có cũng không sao."
Nàng không ngại hẹn hò với Nhiếp Trạm. Còn kết hôn, bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, nói không chừng yêu đương rồi phát hiện không hợp thì chia tay.
Nhiếp Trạm thấy thú vị, cũng bày tỏ thái độ của mình: "Bạn gái của ta sau này, mặc kệ muốn làm gì ta đều sẽ tôn trọng nàng."
Lục Gia Hinh gật đầu nói: "Ta muốn đi học."
Buổi tối Nhiếp Trạm đến nhà hàng Pháp dùng bữa, Phùng Khánh Lỗi vừa lúc đang tiếp đãi bạn bè, nghe nhân viên phục vụ nói hắn đến liền túngngạc nhiên: "Ngươi không phải đi tìm Lục tiểu thư sao, làm sao lại một mình đến ăn cơm?"
"Lục tiểu thư muốn học thêm, học xong còn phải ôn bài."
Phùng Khánh Lỗi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha hả: "Nói cách khác, trong lòng Lục tiểu thư, học thêm và làm bài tập còn quan trọng hơn ngươi."
"Mục tiêu của nàng là đại học Thương mại Hong Kong, thời gian một năm rất gấp rút."
Phùng Khánh Lỗi không cần suy nghĩ liền nói: "Cô của ngươi không phải hiệu trưởng đại học Hong Kong sao, chỉ cần thành tích của nàng không quá kém, muốn vào đại học Hong Kong, tìm cô của ngươi là được rồi."
Nhiếp Trạm liếc hắn, nói: "Ngươi nghĩ nàng giống những người phụ nữ ngươi quen biết à? Luôn muốn tìm đường tắt dựa vào đàn ông giàu có. Lục tiểu thư muốn bằng nỗ lực của mình để thi đậu đại học Thương mại Hong Kong, hơn nữa nàng cũng có thực lực."
Phùng Khánh Lỗi tỏ vẻ nghi ngờ: "Nàng tháng Bảy qua Hong Kong, tháng Chín nhập học, chương trình học ở nội địa và Hong Kong hoàn toàn khác nhau, ngươi chắc chắn một năm nàng có thể thi đậu đại học Thương mại Hong Kong?"
Nhiếp Trạm nói: "Nàng thông thạo tiếng Pháp và tiếng Anh, ngươi nghĩ xem có bao nhiêu học sinh trung học phổ thông ở Hong Kong đạt được trình độ này?"
"A, nàng không phải đến từ nội địa sao, làm sao lại thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp?"
Nhiếp Trạm cảm thấy hắn có thành kiến, nói: "Ở nội địa cũng có rất nhiều học sinh ưu tú, họ không thua kém học sinh Hong Kong, thậm chí văn hóa nền tảng còn tốt hơn một số cô chiêu cậu ấm. Hơn nữa nàng rất nhạy bén với thời sự, cũng có những kiến giải độc đáo, phương diện này ngươi kém xa."
Phùng Khánh Lỗi biết hắn không bao giờ nói khoác, liền bỏ đi thái độ khinh thị: "Nhà họ Hà nhằm vào nàng như vậy, có phải vì phát hiện Lục tiểu thư rất ưu tú, họ không thể kiểm soát được, nên muốn hãm hại nàng."
Trước đây hắn đã thấy kỳ lạ, Lục Gia Hinh xinh đẹp như vậy, lẽ ra nhà họ Hà nên lây kéo nàng rồi dùng nàng để kết thông gia, kiếm lợi cho gia tộc. Bây giờ hắn đã hiểu, cô gái này quá giỏi, nhà họ Hà không khống chế được nên sinh lòng đố kỵ.
Nhiếp Trạm nói: "Bức tranh ta tặng ông nội đầu năm, là nàng bỏ ra tám mươi tám tệ mua ở hàng rong, sau đó bán cho ta năm mươi ngàn tệ. Dùng năm mươi ngàn tệ này làm vốn, chỉ một năm tài sản đã đạt mười triệu."
Tuy trong đó năm triệu là hắn bỏ ra, nhưng cũng là Lục Gia Hinh tự mình kiếm được.
Phùng Khánh Lỗi trợn mắt há mồm: "Ngươi, ngươi không gạt ta?"
Nhiếp Trạm nói: "Nàng bỏ ra tám triệu mua cổ phiếu bất động sản, Tô Hạc Nguyên mua lại công ty may mặc, nàng cũng góp vốn, không dưới hai triệu."
Đây mới chỉ là tài sản công khai của nàng, chắc chắn còn nhiều cổ vật tranh chữ giá trị.
Phùng Khánh Lỗi nghe xong lòng bừng bừng, nhìn Nhiếp Trạm nói: "Trạm ca, ngươi phải nói giúp ta với chị dâu, để chị dâu sau này dẫn dắt ta làm giàu!"
Năm ngoái năm mươi ngàn tệ, quy ra đô la Hong Kong cũng chỉ khoảng ba trăm nghìn, vậy là một năm tài sản tăng hơn ba mươi lần!
Nhiếp Trạm nói: "Lục tiểu thư nói trước khi thi đại học sẽ không hẹn hò, cho nên ngươi đừng gọi loạn, tránh làm nàng nghe thấy không vui."
Phùng Khánh Lỗi biết rõ tài năng của Lục Gia Hinh nên sau này không dám trêu ghẹo, vừa cười vừa nói: "Yên tâm, sẽ không gọi bậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận