Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 534: Đổ thần kịch bản (length: 7792)

Sau ba ngày, Điền Bằng Vũ cầm kịch bản do biên kịch viết xong đưa cho Lục Gia Hinh, nếu nàng cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể định đạo diễn.
Phim truyền hình có số tập nhiều nên kịch bản tương đối dài, trong thời gian ngắn không thể xem xong. Lục Gia Hinh đem kịch bản « Gia Tộc Vinh Diệu » để xuống, rồi lại đưa một kịch bản khác do chính mình viết cho Điền Bằng Vũ: "Đây là ta hôm trước xem TV, ngẫu hứng có cảm giác mà viết, ngươi xem thử một chút."
Điền Bằng Vũ k·í·c·h động nhận lấy, lật xem kịch bản liền thấy hai chữ cực lớn « Đổ Thần ». Không cần nhìn nội dung, chỉ tiêu đề đã biết có liên quan đến cờ bạc.
Lục Gia Hinh đời trước đã xem hết hệ liệt điện ảnh « Đổ Thần » cùng « Đổ Vương », kịch bản đều có thể đọc làu làu, nhưng mà cho dù như thế nàng vẫn chỉ viết đại cương.
Chờ Điền Bằng Vũ xem hết kịch bản, Lục Gia Hinh nói: "Bộ phim này ngươi mời Vương Tam Nhật đến đạo diễn, kịch bản cũng giao cho hắn, để hắn điền vào. Còn diễn viên, nam chính và nam thứ để Phát ca cùng Hoa Tử diễn, nữ chính cùng các diễn viên khác để đạo diễn định đoạt."
« Đổ Thần 1 » và « Đổ Thần 2 » không chỉ có đạo diễn là Vương Tam Nhật, kịch bản cũng là do hắn chấp bút. Nàng chỉ viết đại cương, nội dung vẫn để Vương Tam Nhật bổ khuyết, đến khi đó điện ảnh chiếu lên, biên kịch ký tên vẫn là hắn.
Lục Gia Hinh có mục đích là trong phim ảnh diễn viên mặc chính là trang phục nhãn hiệu nhà mình, đeo chính là châu báu nhà mình. Đề tài này rất nóng, nhất định có thể k·é·o th·e·o sản phẩm nhà mình tăng lượng tiêu thụ cùng danh khí. Nàng nhớ kỹ « Đổ Thần 1 » là sang năm quay chụp, sớm hơn một năm sẽ không có ảnh hưởng gì.
Điền Bằng Vũ không vui, nói: "Đề tài này rất mới lạ, trước mắt Cảng Thành không có đồng loại, quay xong khẳng định nổi tiếng. Lão bản, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình quay chụp."
Lục Gia Hinh không cao hứng: "Lời như vậy ta không muốn nói lần thứ hai."
Đây vốn là ý tưởng sáng tạo cùng thành quả lao động của người ta, nàng lợi dụng tiên tri để kiếm bộn là được, hoàn toàn chiếm đoạt thì không thể chấp nhận n·ổi.
Điền Bằng Vũ thật sự cảm thấy đề tài này sẽ nổi tiếng, ý đồ khuyên Lục Gia Hinh thay đổi chủ ý: "Lão bản, nếu Vương đạo cùng Phát ca bọn họ không có thời gian, vậy chúng ta tự mình quay."
Lục Gia Hinh cảm thấy đây căn bản không phải vấn đề, nói: "Ngươi cũng cảm thấy đề tài này sẽ nổi tiếng, Vương đạo sẽ nhìn không ra sao? Còn nữa, tiền đúng chỗ, hắn nhất định sẽ đồng ý. Trừ thanh toán thù lao đạo diễn và biên kịch, mặt khác lại cho thêm 5% chia hoa hồng lợi nhuận điện ảnh."
Lợi nhuận ở đây là chỉ sau khi đã chia với bên phát hành, lại khấu trừ chi phí chế tác, chi phí tuyên truyền và các loại chi phí khác. Điện ảnh càng nóng, phòng vé càng nhiều thì chia hoa hồng càng nhiều.
Điền Bằng Vũ cảm thấy nàng quá hào phóng, nói: "Lão bản, cho Vương đạo thù lao cao như vậy, sau này chúng ta mời đạo diễn khác đều phải dựa th·e·o quy chuẩn này."
Ngươi muốn thấp hơn tiêu chuẩn này, đó chính là x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g người ta.
Lục Gia Hinh thờ ơ nói: "Chỉ cần danh khí tương đương hoặc cao hơn Vương đạo, cứ dựa th·e·o tiêu chuẩn này. Cũng không cần không nỡ, đây là lợi nhuận chia, điện ảnh càng nóng phòng vé càng nhiều, phần lớn vẫn là c·ô·ng ty nắm."
Có thể làm sao, không thay đổi được quyết định của lão bản chỉ có thể nghe th·e·o. Haiz, Điền Bằng Vũ thầm than, Lục tiểu thư cùng Tứ thiếu thật sự là hai thái cực. Trước kia, bảo Tứ thiếu bỏ ra nhiều tiền mời danh đạo đến chấp phim, hắn không nguyện ý, chỉ mời đạo diễn mình thấy thuận mắt, hết lần này tới lần khác hắn thấy thuận mắt đều là đạo diễn không có danh khí gì. Còn Lục tiểu thư như tán tài đồng t·ử, chỉ cần danh khí lớn, phù hợp với phim của bọn họ liền dốc sức đ·ậ·p tiền.
Điền Bằng Vũ nói: "Lão bản, kịch bản « Gia Tộc Vinh Diệu » ta xem xong, viết hay vô cùng. Đạo diễn cùng diễn viên chính, ngươi đã có người nào vừa ý chưa?"
Lục Gia Hinh lắc đầu nói không có: "Đạo diễn muốn chọn người giỏi chụp phim thời trang. Diễn viên nhất định phải phù hợp hình tượng và tính cách nhân vật, bằng không danh khí lớn cũng không thể dùng."
Nữ chính kiên cường, quyết đoán lại độc lập, nếu ngươi chọn một người nhìn đã thấy mềm mại đáng thương, vậy tuyệt đối sẽ bị dìm hàng. Diễn xuất cho dù tốt, nhưng điều kiện tiên t·h·i·ê·n không đạt cũng không đền bù được.
Trong lòng Điền Bằng Vũ đã có tính toán.
Hai ngày sau, Nh·i·ế·p Trạm nói với Lục Gia Hinh mình phối hình không t·h·à·n·h c·ô·ng, hiện tại Clift đang phát động bạn bè thân thích trong nhà đến làm phối hình.
Lục Gia Hinh cảm thấy con gái của Tông Kính Hoa coi như may mắn, có thể tìm được cốt tủy phù hợp: "Clift muốn chăm sóc Minna liền không có cách nào làm việc, tiền t·h·u·ố·c men của hắn ngươi gánh chịu đi!"
Nh·i·ế·p Trạm nói: "Ta đã chuyển cho Clift một triệu đô la Hồng Kông, cũng hứa hẹn chi phí t·h·u·ố·c men về sau, Nh·i·ế·p gia sẽ gánh chịu. Nhưng mà số tiền kia, ta chuẩn bị để mummy ta trả."
Lục Gia Hinh nghi hoặc nhìn hắn, với tính tình của Nh·i·ế·p Mạn Lâm sao có thể lấy tiền cho con gái chữa b·ệ·n·h, chính nàng còn chê ít nữa là!
"Lần này một triệu, coi như dự chi tiền sinh hoạt sang năm. Nếu không đủ, lại khấu trừ từ tiền sinh hoạt trong quỹ ngân sách gia tộc."
Mặc dù hắn không kém một triệu này, nhưng lại không nguyện ý bỏ ra số tiền đó. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của Nh·i·ế·p Mạn Lâm, không phải hắn.
Lục Gia Hinh cảm thấy phương thức xử lý như vậy rất tốt. Vì không để bầu không khí trở nên nghiêm túc, nàng trêu ghẹo nói: "Ngươi không sợ Mummy mắng ngươi là đồ keo kiệt (thiết c·ô·ng kê) sao?"
"Ta tình nguyện làm đồ keo kiệt (t·h·iết c·ô·ng kê) trong miệng nàng, cũng không muốn để nàng cầm tiền của ta tiêu xài phung phí." Nh·i·ế·p Trạm nói.
Hắn không kể khổ, không có nghĩa là không oán h·ậ·n Nh·i·ế·p Mạn Lâm, Đại ca, Nhị ca bọn họ từ nhỏ có cha mẹ ở bên cạnh yêu thương; mà hắn tựa như đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, điều khiến người ta r·u·n rẩy nhất là Nh·i·ế·p Mạn Lâm chưa từng cảm thấy mình có lỗi, còn luôn mồm ca ngợi tình yêu vĩ đại.
Đối với hành vi của Nh·i·ế·p Mạn Lâm, Lục Gia Hinh cũng rất khinh bỉ. Ngươi muốn đ·u·ổ·i th·e·o tình yêu cuồng nhiệt không bị cản trở là không sai, có thể sinh con ra mà không chăm sóc không nuôi dưỡng thì khác gì súc sinh.
Lục Gia Hinh nói: "Một triệu kia của ngươi về sau không cần đưa. Dù sao, coi như ngươi không ngăn cản, gia gia ngươi cũng sẽ không để nàng lưu lại Cảng Thành."
Nh·i·ế·p lão gia t·ử vì không muốn gặp nàng, tình nguyện chạy về b·ệ·n·h viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Còn nói chuyện lão gia t·ử trăm tuổi, đến lúc đó hẵng tính! Dù sao, nàng rất ghét Nh·i·ế·p Mạn Lâm, không vui để nàng trèo cao nhà mình, sau này cũng không định cùng nàng có quá nhiều liên hệ. Về sau, có con cũng sẽ không cho Nh·i·ế·p Mạn Lâm tiếp xúc, tránh bị ảnh hưởng.
Nh·i·ế·p Trạm không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi: "Gia Hinh, lễ phục của ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Lễ phục xong, liền phải đi mua đồ trang sức, giày dép (Bao Bao dép lê) phối hợp."
Ở c·ô·ng ty phải nhúng tay vào tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, ở nhà còn nhớ thương nàng mặc lễ phục dạ hội gì, cũng thật sự làm khó hắn. Lục Gia Hinh cười nói: "Những chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta đều đã an bài xong. Ngươi, làm việc cho tốt, k·i·ế·m thật nhiều tiền."
Ngày hôm sau, Điền Bằng Vũ gọi điện thoại cho Lục Gia Hinh, nói Vương Tam Nhật đã đồng ý tiếp nhận quay chụp « Đổ Thần », c·ô·ng ty hiện tại đang bàn bạc với Phát ca cùng Hoa Tử. Kịch bản này rất tốt, lão bản lại hào phóng bỏ tiền, Điền Bằng Vũ cảm thấy hai người sẽ không cự tuyệt.
Tốc độ làm việc của Cảng Thành không phải chỉ là hư danh, chỉ ba ngày sau Lục Gia Hinh đã nhận được kịch bản « Đổ Thần » hoàn chỉnh. Kịch bản được bổ sung so với bản nàng xem đời trước không khác biệt lắm, cho nên Lục Gia Hinh chỉ thay đổi một chút chi tiết. Kịch bản đã định, những việc còn lại Lục Gia Hinh không quản, đều giao cho Điền Bằng Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận