Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 277: Nhiệm vụ bất khả thi (length: 8000)

Nghe Lục Gia Hinh muốn ở khách sạn, Mai cô nói: "Biểu tiểu thư, hai ngày nay lão thái thái rất vui, ngươi cứ ở đây đi!"
Lục Gia Hinh nói: "Lần này về là để chuyển đồ cha mẹ cho ta đến đây. Xong việc này, ta còn phải về nội địa."
"Biểu tiểu thư còn muốn về nội địa?"
Lục Gia Hinh chỉ nói nội địa còn có việc phải xử lý, chứ không nói cụ thể là việc gì.
Mai cô không khuyên nữa.
A Mỹ nhìn xe rời đi, nói: "Mai cô cô, cháu thấy biểu tiểu thư dọn ra ngoài là để ở riêng với Nhiếp Tam thiếu."
Hồng Kông cởi mở hơn nội địa, nam nữ sống chung cũng bình thường, nhưng những gia đình quyền quý vẫn thích con gái giữ mình trong sạch.
Mai cô nói: "Nói bậy, biểu tiểu thư còn chưa tròn mười tám tuổi!"
Lục Gia Hinh chuyển đồ vào phòng khách sạn xong, liền dẫn Cổ Văn Phong và Tiểu Tiểu đi dạo phố. Vì Phùng Khánh Lỗi lại nhập được một lô nguyên liệu tốt, Nhiếp Trạm tan làm đến đón nàng đi nhà hàng Phương Pháp ăn đồ Pháp.
Phùng Khánh Lỗi rất chu đáo tặng họ một chai rượu vang.
Nhiếp Trạm định cự tuyệt. Lục Gia Hinh thấy là Lafite năm 1982, cười nói: "Ta chưa uống rượu vang bao giờ, muốn thử một lần."
Đời sau Lafite 82 bị thổi phồng lên tận trời, nàng chỉ thấy chứ chưa uống được, nay có cơ hội tất nhiên muốn nếm thử.
Rượu vừa mở, một mùi hương nồng nàn xộc vào mũi. Lục Gia Hinh nhấp một ngụm, hương vị thuần hậu tự nhiên, thật sự không tệ.
Nhiếp Trạm hơi lo lắng: "Không uống được thì đừng cố."
Lục Gia Hinh nói chỉ uống một chén nhỏ này, còn lại để ở nhà hàng, lần sau đến uống tiếp: "Phùng lão bản, có thể gửi lại không?"
"Đương nhiên có thể. Nếu cô thích lát nữa tôi tặng thêm hai chai."
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không cần đâu, ở nhà ta không uống rượu. Phùng lão bản, rượu vang bò bít tết ở quán anh, rượu vang dùng là Lafite sao?"
Phùng Khánh Lỗi cười nói: "Dùng loại rượu vang khác, hương vị cũng rất tốt. Nếu cô hứng thú, tôi mở một chai cho cô nếm thử."
Lục Gia Hinh từ chối khéo. Tuy đời sau quảng cáo rượu vang đỏ có thể chống lão hóa, làm đẹp da, hỗ trợ tiêu hóa, giảm béo... nhưng nói gì thì nói nó vẫn là rượu. Lafite 82 nổi tiếng quá nên nàng mới muốn thử xem có đúng như lời đồn không. Hương vị thì không tệ, nhưng cũng không thần thánh như vậy.
Nhiếp Trạm thấy hắn ở đây vướng víu, b liền đuổi khéo: "Nếu anh rảnh thì đi xem đồ ăn của chúng tôi xong chưa? Tôi đói rồi."
Phùng Khánh Lỗi cười rồi đi ra.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, toàn món Lục Gia Hinh thích, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Nhiếp Trạm hỏi: "Tiền cầm cố mấy thứ này, em định đầu tư cổ phiếu sao?"
Lục Gia Hinh gật đầu.
Nhiếp Trạm không muốn nàng đổ tiền qua cửa sổ, nói: "Gia Hinh, nếu em tin anh, đưa tiền cho anh, anh đầu tư giúp."
Nhìn cách hắn kiếm tiền, Lục Gia Hinh rất tin tưởng, nhưng vẫn từ chối: "Tạm thời không cần, sau này em có tiền nhàn rỗi, anh có hạng mục tốt thì em đầu tư."
Nàng nhớ tháng chín Nhật Bản cùng Mỹ, Đức... năm nước ký kết một hiệp định, vì được ký tại nhà hàng Plaza ở New York nên đời sau gọi là Hiệp định Plaza. Nàng nhớ là cuối tháng chín, nhưng ngày cụ thể thì quên mất, hai ngày nay đang cố gắng nhớ lại.
Nhiếp Trạm hơi thất vọng, ở Hồng Kông không ít người cầu hắn dẫn dắt làm ăn, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đề nghị mà bị từ chối.
Lục Gia Hinh chuyển chủ đề: "Nhiếp Trạm, có chuyện lạ lắm. Di bà bệnh hơn một năm rồi, gì chồng hiền lành vợ lại đón Hồng Cô và hai cô hầu về. Với tình trạng của di bà, lẽ ra nhà họ Hà phải phát hiện từ lâu rồi."
Tình trạng của Cố Tú Tú nhìn qua có vẻ không ổn.
Nhiếp Trạm hỏi: "Bọn họ ngày thường có tới thăm hỏi Cố nữ sĩ không?"
"Gì trụ cột năm ngoái có tới mời dì trở về ăn tết, tôi cũng đã hỏi Mai Cô, nàng nói chỉ có bữa cơm tất niên ba mươi tết ăn cùng nhau, thời gian khác là ăn riêng. Tuy bọn họ vợ chồng không đến, nhưng Hà Minh Châu thỉnh thoảng có ghé qua."
Gì trụ cột và Hà thái thái sinh ba trai hai gái, năm người con này chỉ có Hà Minh Châu thỉnh thoảng tới thăm Cố Tú Tú. Hà Yến Yên chỉ khi gây chuyện mới tới, ngày thường chẳng thấy bóng dáng.
Nhiếp Trạm nói: "Ngươi nghi ngờ Hà Minh Châu đã biết chuyện rồi?"
Lục Gia Hinh gật đầu: "Dù chưa chắc chắn nhưng cũng có chút nghi ngờ. Chỉ là kỳ lạ là, gì trụ cột vợ chồng lại không có động tĩnh gì."
Trước đó Cố Tú Tú mua nhà cho hắn và Hải Phàm, nhà họ Hà rất nhanh đã biết, chứng tỏ bọn họ đang dòm ngó tài sản của dì.
Nhiếp Trạm suy nghĩ một chút rồi nói: "Liệu có khả năng là Hồng Cô và A Mỹ không thật sự bị gì trụ cột vợ chồng mua chuộc. Còn Hà Minh Châu, nàng ấy chưa nói ra có thể là vì còn nhớ tình cũ, cũng có thể là do người già trí nhớ kém."
Lục Gia Hinh cũng có cùng nghi ngờ đó. Trước kia nàng còn thắc mắc, dì có thể chèo lái giữa hậu trạch tranh giành mà còn nắm được mười phần trăm cổ phần của Hà Thị tập đoàn, chứng tỏ là người rất lợi hại. Người như vậy, tại sao lại tha thứ cho Hồng Cô phản bội. Nếu Hồng Cô chỉ là dùng để che mắt gì trụ cột vợ chồng, còn những người hầu khác đều do dì thu phục thì mọi chuyện lại dễ hiểu.
Người ta nói hào môn是非多 (thị phi đa), bao gồm cả dì, cả nhà họ Hà đều là phường mặt người dạ thú! May mà tới cảng sống xa nhà họ Hà, nếu không thì chết lúc nào cũng không hay.
Nhiếp Trạm nói: "Gia Hinh, ta nghĩ ngươi không cần quá lo lắng cho Cố nữ sĩ. Dì biết mình bị bệnh liền đón ngươi và Cố Hải Phàm tới, chắc chắn còn có những sắp xếp khác."
Lục Gia Hinh không suy nghĩ nhiều, nói: "Nếu dì có an bài khác thì tốt, nếu không thì đến lúc đó vẫn phải lo liệu, không thể để dì vào viện dưỡng lão."
Nhiếp Trạm nhận ra Lục Gia Hinh rất bài xích viện dưỡng lão: "Gia Hinh, chỉ cần họ chọn viện dưỡng lão có cơ sở vật chất đầy đủ và dịch vụ tốt thì vào viện dưỡng lão cũng là một lựa chọn tốt."
Lục Gia Hinh nói: "Dì không muốn vào viện dưỡng lão, dì muốn sống nốt quãng đời còn lại ở Cố trạch. Đã là nguyện vọng của dì, tốt nhất nên theo ý dì mà sống."
Nhiếp Trạm gật đầu: "Thứ bảy chúng ta đi đánh tennis."
Tuần này hắn đã sắp xếp công việc xong xuôi, không nên vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng đến lịch trình cả tuần. Thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi, có thể tự do sắp xếp.
"Được."
Hôm sau Nhiếp Trạm đi làm, Lục Gia Hinh lại đi dạo phố. Nàng chủ yếu đi dạo chứ không mua sắm nhiều, toàn ghé vào những cửa hàng hiệu hoặc xa xỉ phẩm.
Vì nàng có vệ sĩ đi cùng, nên dù chỉ xem mà không mua, nhân viên phục vụ vẫn rất niềm nở. Đây là khách hàng tiềm năng, lần này không mua thì còn lần sau.
Dạo đến quá năm giờ chiều, Lục Gia Hinh về khách sạn, chân đau nhức liền gọi nữ kỹ thuật viên đến mát xa. Vì có Tiểu Tiểu trong phòng nên nàng yên tâm ngủ luôn.
Tỉnh dậy đã gần tám giờ, Tiền Tiểu Tiểu nói: "Nhiếp tiên sinh sáu giờ có gọi, nói công ty có việc đột xuất phải xử lý nên không thể ăn tối cùng ngươi."
Tổng giám đốc cũng phải tăng ca, thật vất vả.
Lục Gia Hinh hỏi: "Nhiếp Kính Văn có gọi không?"
Tiền Tiểu Tiểu gật đầu: "Có, nói đã mời được người rồi, mai chín giờ đến ngân hàng. Hinh Tỷ, lát nữa nhớ nói với Nhiếp tiên sinh chuyện này nhé."
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận