Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 16: Không xứng chức (length: 8434)

Lục Hồng Quân hỏi thầy thuốc: "Ngươi nhìn cho nàng ăn cái gì có thể mau chóng khôi phục?"
Thầy thuốc biểu thị điều trị thân thể là Trung y thiện dài, còn cho cha con hai người đề cử bệnh viện của họ một vị đại phu Trung y.
Lục Hồng Quân nói cám ơn liền mang theo Lục Gia Hinh đi ra, đến hành lang hắn nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói ở Âu có một lão trung y đặc biệt am hiểu điều trị thân thể, chờ ta tìm người giúp đỡ dẫn tiến, xong xuôi liền mang ngươi tới."
"Được."
Ra khỏi bệnh viện, Lục Hồng Quân nói: "Hinh Hinh, hôm qua ta có việc đi không được, ngươi dẫn ta đi xem căn nhà kia."
Lục Gia Hinh không cự tuyệt, nhưng có mấy lời phải nói rõ ràng: "Ta là con gái của ngươi, ngươi nếu muốn ở cùng ta, vậy ta hoan nghênh. Nhưng Đinh Tĩnh cùng Triệu Tư Di là kẻ thù của ta, ngươi nếu muốn dẫn bọn họ đến, đừng trách ta không nhận ngươi là cha."
Điều này tự nhiên là khiến Lục Hồng Quân rất cao hứng. Thông qua hôm nay thăm dò, nàng biết Lục Hồng Quân khẳng định âm thầm tích lũy rất nhiều vốn liếng. Cho nên, bề ngoài vẫn phải làm một người con gái ngoan ngoãn, như vậy mới có thể "cắt lông dê" trên người hắn, về sau làm ăn gặp khó khăn cũng có thể tìm hắn giúp đỡ. Còn nhà họ Tạ, nếu không phải việc sống còn, nàng sẽ không đến.
Lục Hồng Quân nghe vậy trong lòng vui mừng, con gái vẫn rất hiếu thảo, hắn thở dài nói: "Ngươi yên tâm, họ sẽ không đến nhà đâu."
Trải qua chuyện hôm qua, hắn biết hai bên như nước với lửa, không thể chung sống. Hắn hiện tại chỉ hi vọng hai bên "nước giếng không phạm nước sông", còn về sau, tính sau.
Lục Gia Hinh chuyển chủ đề: "Cha, Tiết Mậu không chịu ngồi yên, muốn tiếp tục bày quầy bán hàng."
Lục Hồng Quân nói: "Hiện tại khó tìm việc, hắn chưa từng đi học, tuổi còn nhỏ lại là người ngoài, tạm thời chưa tìm thấy công việc phù hợp. Đã bày quầy bán hàng có thể nuôi sống bản thân, vậy cứ để hắn làm."
Theo làn sóng thanh niên trí thức trở về thành phố, những công việc mà Tứ Cửu thành có thể cung cấp lại càng ít hơn, công việc bây giờ vô cùng khan hiếm. Nếu là Lục Gia Hinh tìm việc làm, hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách. Còn Tiết Mậu, theo ý hắn chỉ cần cho một khoản tiền là coi như báo ân. Nhưng Lục Gia Hinh hôm qua nói ân tình này tự nàng trả, nên hắn không đề cập tới.
Lục Gia Hinh cố ý nhắc việc này, tự nhiên là có dụng ý: "Cha, ta muốn mua một chiếc xe ba bánh, như vậy ra ngoài bày quầy bán hàng cũng thuận tiện. Nếu không, nhiều đồ đạc như vậy, chuyển đi chuyển lại mệt chết người."
Lục Hồng Quân lặng lẽ nhìn nàng.
Lục Gia Hinh tim đập thình thịch, chẳng lẽ bị phát hiện nàng khác với nguyên thân, hắn hoài nghi thân phận của nàng rồi? Nhưng rất nhanh nàng bình tĩnh lại, Lục Hồng Quân sau khi tái hôn dồn hết tâm trí cho Đinh Tĩnh, rất ít quan tâm đến nguyên thân. Cộng thêm biến cố vừa rồi, không thể nào hoài nghi nàng được.
Lục Hồng Quân cảm thấy nàng so với trước kia hoàn toàn khác biệt, trước kia con gái chưa từng quan tâm đến tiền bạc, bây giờ lại xem trọng tiền như mạng. Nhưng nghĩ đến nàng ở cố đô đến cơm cũng không đủ ăn, bị bức phải đi bán hàng rong, Lục Hồng Quân không khỏi mềm lòng: "Hinh Hinh, con có dự tính trước là chuyện tốt. Nhưng ta là cha con, sau này muốn gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo."
Lục Gia Hinh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải hoài nghi thân phận của nàng. Nàng cúi đầu, giả vờ đáng thương nói: "Mấy năm nay cha luôn bênh vực mẹ con người đàn bà rắn rết kia, đều không thương ta nữa. Ta lo lắng cứ xin cha thứ gì, cha sẽ phiền."
Lục Hồng Quân nghe vậy mỉm cười, nói: "Con là con gái của cha, là đứa con duy nhất của cha, thứ con muốn, chỉ cần cha mua được nhất định sẽ mua. Chỉ là Hinh Hinh, dì Đinh của con là người sẽ cùng cha sống hết quãng đời còn lại, mà con về sau sẽ trưởng thành, có gia đình riêng, cha khẳng định phải quan tâm đến cảm nhận của dì ấy.
Nhưng mà ngươi yên tâm, của cải về sau đều là của ngươi."
Lục Gia Hinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta không phải đứa bé ba tuổi, không dùng nói những lời dối trá này với ta."
Đồ vật nắm trong tay mới thuộc về mình, cái khác đều là nói suông. Đương nhiên, không phải vẽ bánh mà là thật sự dự định về sau đều cho nàng vậy là tốt nhất rồi; không cho cũng không sao. Cũ người ta nói hay lắm, dựa núi núi lở, dựa mẹ mẹ già, dựa vào mình mới là đúng đắn.
Lục Hồng Quân lấy giọng trách cứ nói: "Ngươi nha đầu này, từ nhỏ đến lớn, cha hứa hẹn với ngươi lúc nào nuốt lời?"
Lục Gia Hinh ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ngươi không có lừa ta, về sau thật sự sẽ đem gia sản để lại cho ta, không cho cặp mẹ con rắn rết kia?"
Lục Hồng Quân nói: "Cái lớn cho ngươi, cái nhỏ để dành cho dì Đinh của ngươi. Ta hơn nàng nhiều tuổi như vậy, về sau chắc chắn đi trước nàng, nên để lại cho nàng ít của cải phòng thân."
Lục Gia Hinh chán ghét nói: "Ta không muốn nghe đến tên của hai người đó, ngươi nếu là làm không được, chúng ta cũng đừng gặp lại nữa."
Quan hệ của hai bên đã không thể cứu vãn, Lục Hồng Quân cũng không muốn vì chuyện này chọc giận con gái: "Việc này ta không có cách nào đồng ý, nhắc đến chuyện quen thuộc lại thành xa lạ."
Lục Gia Hinh quay đầu, không nói chuyện với hắn.
Ngồi xe đến Quang Minh đường, Lục Hồng Quân bước vào phòng có chút kinh ngạc. Hắn cứ tưởng là một căn phòng nhỏ, không ngờ lại lớn như vậy, nhưng mà rất nhanh hắn đã hiểu ra vấn đề.
Lục Hồng Quân nói: "Phòng này, là người nhà họ Tạ giúp mua à?"
Lục Gia Hinh không phủ nhận, phòng bị hắn nhắm vào nhà họ Tạ, cố ý nói: "Mẹ dặn trừ phi liên quan đến sống chết của ta, bằng không thì không được phép ta đi tìm người nhà họ Tạ."
Nhà họ Tạ, là mẹ Lục dùng mạng sống của mình để lại cho nàng chỗ dựa lớn nhất, ai cũng đừng hòng động vào, kể cả Lục Hồng Quân.
Lục Hồng Quân mặt biến sắc, nhưng mà rất nhanh khôi phục như thường: "Phòng này không dễ mua, người ta giúp ơn lớn như vậy chúng ta phải đến cửa cảm ơn."
Lục Gia Hinh không nói gì, đôi khi im lặng có nghĩa là cự tuyệt.
Lục Hồng Quân thăm dò, nói lên chuyện chuẩn bị cho hắn năm sau rút khỏi vị trí lãnh đạo cấp hai. Hắn không muốn rút lui, muốn làm đến khi nghỉ hưu, nếu nhà họ Tạ chịu giúp thì chuyện này sẽ không có vấn đề. Có điều con gái hiện tại đang có oán khí phải để nguôi ngoai đã, dỗ dành tốt rồi tính sau.
Lục Hồng Quân ngồi chưa đến mười phút đã đi.
Tiết Mậu nhỏ giọng nói: "Chị, ông ta thật sự là cha chị sao? Sao em thấy không giống?"
"Ta giống bà ngoại ta."
Nói ra cũng là duyên phận. Cô gái này không chỉ tên giống nàng, hình dáng cũng giống nàng đến bảy tám phần, khác nhau hai ba phần chính là khí chất. Nàng nghĩ, có lẽ đây chính là lý do nàng có thể nhập vào thân xác này.
Tiết Mậu giải thích: "Chị, ý em không phải là hình dáng, mà là thái độ. Vợ sau cùng con riêng làm hại chị như vậy, ông ta cũng không truy cứu, còn để mặc chị dọn ra ngoài. Bây giờ đến chỗ chúng ta, ngồi một lát đã đi, cũng không giúp chị thu dọn."
Lục Gia Hinh cười giải thích: "Ông ta để cho ta dọn ra ngoài là vì biết ta và người phụ nữ kia không đội trời chung, không thể sống chung. Còn chuyện không giúp ta thu dọn, có anh Ngũ lo liệu chỗ ở ổn thỏa cho ta là được, không cần ông ta tốn sức."
"Làm cha nào lại như vậy, cái gì cũng giao cho người khác, bản thân chẳng lo gì cả."
Lục Gia Hinh nói bênh vực: "Ông ta không ra sức nhưng có ra tiền. Hơn nữa vừa rồi ông ta đã đồng ý mua cho em một chiếc xe ba bánh, sau này đi bán hàng sẽ đỡ vất vả hơn."
Qua hai lần nói chuyện này nàng đã nhận ra, đối với Lục Hồng Quân mà nói điều quan trọng nhất chính là bản thân ông ta, sau đó mới là vợ con.
Đinh Tĩnh không chỉ dịu dàng quan tâm, dung mạo xinh đẹp, mà quan trọng nhất còn trẻ, nửa đời sau trông cậy vào nàng chăm sóc, cho nên khi hai người xảy ra mâu thuẫn hắn cũng thấy có lỗi với con gái. Nhưng trong lòng hắn lại sẽ dỗ dành, không để con gái oán giận mình, như vậy về sau cũng có thể hưởng thụ niềm vui gia đình. Phải nói là, hắn thật sự rất biết tính toán, nguyên thân đến chết cũng không oán hận hắn.
Tiết Mậu nghe vậy không nói tiếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận