Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 397: Hai cái danh ngạch (length: 8369)

Đinh Đường Bình không bỏ được từ bỏ cơ hội duy nhất này, bất quá hắn cũng rõ ràng, ba mươi ngàn này nếu là thật cầm, Lục Gia Hinh không còn quyên nốt năm trăm ngàn, vậy hắn không chỉ đắc tội bí thư chi bộ thôn mà còn đắc tội hương thân. Cầm ba mươi ngàn khối tiền này, nhà hắn cũng không sống yên ổn qua ngày.
Đỗ đội trưởng tương đối tinh ranh, nhìn Đinh Đường Bình mặt lộ vẻ giãy vò, hắn chỉ vào Đại Thụ cách đó không xa nói: "Lão Đinh đồng chí, ngươi có chuyện gì khó xử có thể đến bên kia nói với ta, ta cùng tổ chức nhất định sẽ dùng hết khả năng giúp các ngươi giải quyết."
Đinh Đường Bình thấy vậy cũng nhượng bộ, gật đầu đáp ứng.
Cổ Văn Phong nhẹ giọng nói: "Gia Hinh, mặc kệ bọn hắn đạt thành thỏa thuận gì, ngươi cũng đừng nhúng tay, tránh khỏi lại rắc rối."
Hắn thật sự có chút bực mình, cũng không biết vị Đỗ đội trưởng này cùng Nguyễn bí thư chi bộ làm việc kiểu nào? Nhiều người như vậy, làm sao lại không trông coi nổi mấy người nhà họ Đinh.
Lục Gia Hinh không nói chuyện.
Nửa giờ sau Đỗ đội trưởng trở về, Nguyễn Thư Ký cùng Đinh Đường Bình đều không thấy. Hắn đi đến trước mặt Lục Gia Hinh nói: "Lục đồng chí, lão Đinh đồng chí đã trở về."
Lục Gia Hinh hỏi: "Ngươi hứa điều kiện gì?"
Đỗ đội trưởng cũng không dám giấu giếm nàng, nói: "Công ty xây dựng một cái biên chế chính thức cùng hai suất làm việc tạm thời ở cơ khí nhà máy."
Lục Gia Hinh thần sắc lạnh lùng nói: "Biết tại sao ta lại quyên một triệu cho các ngươi sửa đường không? Đó là vì ta không muốn để cho người nhà họ Đinh lợi dụng chuyện này từ ta đây muốn chỗ tốt. Các ngươi làm như vậy, cũng là vi phạm dự tính ban đầu của ta."
Đỗ đội trưởng thở dài nói: "Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không làm tốt công việc. Lục đồng chí, hôm nay dù sao cũng là lễ lớn dời mộ phần, không nên thấy máu, bằng không sẽ điềm xấu."
Công việc bây giờ đúng là một củ cải một lỗ. Nhưng mà so với mất đi năm trăm ngàn đô la Hồng Kông, hai suất làm việc vẫn là có thể cho được.
Lục Gia Hinh mặt âm trầm.
Đỗ đội trưởng thấy nàng không vui, lại bổ sung: "Lục đồng chí, nếu là bọn họ làm không tốt, sẽ cho bọn họ về quê tiếp tục trồng ruộng."
Lục Gia Hinh cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật coi ta khờ? Làm việc tạm thời thì dễ đuổi, nhưng là biên chế chính thức không phải ngươi muốn đuổi là đuổi được."
Nói xong, nàng khoát tay nói: "Thôi được rồi, lần này coi như ta dùng tiền mua bài học, số tiền còn lại chắc chắn Hạng Hà Bân sẽ đưa cho các ngươi."
Cùng những người này liên hệ phải có mười hai con mắt, bằng không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lừa.
Ngay lúc này, người thợ kim hoàn nói với Lục Gia Hinh hài cốt đã gom đủ có thể đi. Vừa rồi ồn ào hắn đều thấy hết, vẫn là sớm rời khỏi chốn thị phi này cho thỏa đáng.
Lục Gia Hinh vái chào: "Kế tiếp còn phải làm phiền ngài."
Đối phương rất khách khí nói: "Lục tiểu thư khách sáo."
Lần này Lục Gia Hinh không ở lại huyện thành, trực tiếp mang theo hài cốt Cố Lan Lan về Tứ Cửu Thành. Còn Hạng Hà Bân, ở lại xử lý việc tiếp theo.
Cổ Văn Phong thấy nàng vẫn nghiêm mặt, khuyên: "Lão bản, muốn thật làm cho hắn chết trước mặt ngươi, đối với thanh danh của ngươi cũng không tốt."
Lục Gia Hinh hừ lạnh một tiếng nói: "Ta tức là bọn họ xem ta là thùng tiền không đáy. Nhà họ Đinh bao nhiêu người, sao lại không trông coi nổi? Đơn giản là thấy ta có tiền, nên giúp đỡ bọn họ cải thiện cuộc sống. Có thể trong lòng bọn họ, còn thấy ta lạnh lùng vô tình đấy!"
Nói xong, nàng thở dài: "Thôi được rồi, dù sao mộ phần bà ngoại cũng thuận lợi dời đi, sau này không có việc gì thì không quay lại nữa."
Nếu không phải nàng nói năm trăm ngàn còn lại không góp, những người này sẽ còn than thở với mình, nói chuyện này không dễ giải quyết làm cho nàng thỏa hiệp. Thật là nực cười, nếu nàng bằng lòng thỏa hiệp, bọn họ lấy đâu ra được một triệu.
Tuy Đinh Đường Bình không cầm tiền, nhưng hắn cho hai cháu trai đều muốn đi làm, cũng là dính ké ánh sáng của nàng.
Vương Lâm nói: "Nếu lão bản tức giận, có thể gây khó dễ việc này. Dù sao là Đỗ đội trưởng hứa, không liên quan đến các lãnh đạo khác."
Cổ Văn Phong lắc đầu nói: "Việc làm tạm thời có thể tìm lý do đuổi. Nhưng việc chính thức thì không được. Mà công ty xây dựng toàn việc cực nhọc, rất vất vả."
"Cũng vẫn hơn là làm ruộng."
Cái này Cổ Văn Phong không thể phủ nhận.
Lục Gia Hinh không giao việc gì cho Hà Bân, để hắn tự do làm.
Vì việc di dời hài cốt Cố Lan Lan, Lục Gia Hinh cố ý mua căn nhà cấp bốn gần mộ Lục mẫu, đợi mọi việc xong xuôi nàng mới về nhà.
Về đến nhà đã hơn nửa đêm, đường quá xóc nàng mệt muốn rã rời, gội đầu xong nhờ Miêu Na sấy tóc.
Tóc chưa khô nàng đã ngủ. Miêu Na ôm nàng vào giường đắp chăn cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đi ra.
Cổ Văn Phong nói: "Miêu Na, ta vừa nhờ sư phụ nấu sủi cảo, cô muốn ăn không?"
Bận đến giờ mấy người đàn ông bọn họ đói meo, không muốn ăn bánh mì cứng ngắc, liền gọi đầu bếp dậy.
Miêu Na cũng đói, liền theo ăn bát sủi cảo. Sủi cảo gói từ chiều, nhân ba tiên và thịt heo Hương Cô.
Vừa ăn sủi cảo, Miêu Na nói: "Cổ tiên sinh, lúc nãy anh không nên cản tôi. Tôi giật lấy con dao trong tay lão ta, rồi dùng dây trói lại, như thế hắn cũng chẳng chết được. Lão ta không được lợi, lão bản cũng không khó chịu."
Lão già đó đâu muốn chết thật, dao cũng không kề động mạch chủ, nàng rất tin tưởng có thể đoạt được.
Cổ Văn Phong giải thích: "Miêu Na, lão bản không quan tâm sống chết của lão ta, nhưng Đỗ đội trưởng và Nguyễn Thư ký nhất định không để lão ta chết trước mặt họ. Đinh lão đầu mà chết thật, lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh và con đường thăng tiến của họ."
Miêu Na không nghĩ nhiều chuyện rắc rối vậy.
Sáu giờ sáng hôm sau Lục Gia Hinh thức giấc, xem đồng hồ, dậy rửa mặt rồi chạy bộ dọc Thập Sát Hải. Sáng sớm tập thể dục khá đông, mà chủ yếu là người già. Người trẻ phải đi làm, trẻ con đi học, ngày thường không thấy.
Chạy bộ về đến cửa, Lục Gia Hinh được bác bảo vệ báo tin anh hai và chị dâu hai cùng Sơn Tử đến.
Lục Nhị tẩu thấy Lục Gia Hinh liền hỏi: "Cả nhà lão già mất dạy đó không chèn ép cháu đấy chứ?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Bên cạnh cháu đông người vậy, họ làm sao khi dễ được. Nhưng hắn đòi năm mươi ngàn, nói không cho sẽ chết trước mặt cháu."
Lục Nhị tẩu chưa để nàng nói hết đã tức giận mắng: "Thứ không biết xấu hổ. Lại còn đòi tiền, há miệng đòi năm mươi ngàn. Nếu không phải hắn, mẹ cháu sao lại yếu đến vậy? Hắn muốn chết thì để hắn chết, xuống suối vàng cho bà ngoại với mẹ cháu tính sổ."
Lục Gia Tông hỏi: "Cháu cho hắn tiền rồi à?"
"Không, cuối cùng phải nhờ Đỗ đội trưởng cùng bí thư chi bộ xã đến khuyên can."
Lục Gia Tông ngờ vực hỏi: "Bọn họ không lấy được tiền, lại để cháu đưa hài cốt bà ngoại ra?"
Nhà họ Đinh không ai nên thân, chắc chắn sẽ lợi dụng lần dời mộ này để vòi tiền Gia Hinh.
Lục Gia Hinh nói: "Không lấy tiền, nhưng Đỗ đội trưởng hứa lo cho hai cháu trai hắn việc làm, một chính thức một tạm thời. Thấy cháu không cho tiền, hắn liền đồng ý."
Vợ Lục Nhị bực tức nói: "Trời đất đúng là mù quáng, loại súc sinh như vậy không bị sét đánh chết, lại còn để nhà hắn được hai phần việc."
Trời thật linh thiêng, trên đời cũng đâu có nhiều kẻ ác như vậy.
Cuối tháng này còn hơn một tiếng nữa, mọi người xem còn phiếu nào không, có thì nhớ ném cho ta nhé, qua mười hai giờ là hết hiệu lực rồi. Ngoài ra: Còn một chương nữa..
Bạn cần đăng nhập để bình luận