Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Chương 141: Cảng Thành điện báo

Tô Hạc Nguyên biết thuyết phục không được nàng:
"Được, ta sẽ chuyển lời cho nàng. Nhưng mà nàng là dì của ngươi, sau này muốn gặp mặt nhớ sửa lại cách xưng hô này."
Cô nương này thật là có cá tính, đổi thành những người khác, biết có dì giàu có một bộ thấy mình chắc chắn vui vẻ lại tới. Cứ nói chính hắn, cô gái nhỏ nói với ông nội mình ở Cảng Thành rất giàu, hắn liền nghĩ trăm phương ngàn kế đi nhận thân. Sau đó phí hết tâm tư để lão gia tử nhả ra, lấy tiền cho mình mở nhà máy đồ điện gia dụng.
"Được."
Tô Hạc Nguyên đặt điện thoại xuống, xoa nhẹ huyệt Thái Dương. Lục Gia Hinh không đến, hắn còn phải nghĩ biện pháp trấn an bà Cố, tránh để bà Cố từ bỏ nàng. Dù sao con cháu nhà họ Cố, so với huyết thống Lục Gia Hinh gần hơn.
Tô Hạc Minh xoay cây bút trong tay, vừa cười vừa nói:
"Anh cả, em đã nói Gia Hinh muội muội sẽ không tới, anh cứ không tin."
Mấy tháng nay, hắn gọi điện thoại cho Lục Gia Hinh không ít lần khuyên cô đến Bằng Thành. Còn nói uống thuốc, gửi nhiều thuốc tới uống cũng được mà đáng tiếc đều bị cự tuyệt.
Tô Hạc Nguyên nói:
"Anh lát nữa sẽ qua cảng giải thích với bà Cố."
Tô Hạc Minh không hiểu hắn vì sao lại tích cực với chuyện này như thế, nói:
"Có gì mà phải giải thích? Bà ta nếu thật sự quan tâm đứa cháu gái ngoại này, thân thể không đi được cũng nên phái người tâm phúc đến Tứ Cửu thành. Mặt mũi cũng không lộ, cũng không gọi điện thoại lấy một lần, cứ bắt người ta đến Cảng Thành. Làm như thân gia hơn trăm triệu thì ngon lắm à? Bày đặt kiêu ngạo như vậy cho ai xem? Nếu là em, em cũng không đi."
Hắn không chỉ bất mãn với bà Cố, cũng bất mãn với ông nội mình và đám người của bác cả. Cũng vì thế, bố mẹ đều đã nhận thân, hắn vẫn chưa từng đến Cảng Thành một chuyến.
Tô Hạc Nguyên như có điều suy nghĩ.
Tô Hạc Minh khi biết Tô Hạc Nguyên muốn để Lục Gia Hinh đi Cảng Thành, rất là không hiểu:
"Anh cả, sao anh cứ nhất định phải bắt Gia Hinh muội muội đi Cảng Thành? Chỗ đó trong mắt người ta chỉ có tiền, chẳng có chút tình người nào cả. Đến bên đó, không quen cuộc sống lại bất đồng ngôn ngữ, qua bên đó hẳn là khó khăn lắm!"
Tô Hạc Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
"Ngươi nghĩ Lục Gia Hinh giống như ngươi lười biếng à? Con bé đó mỗi ngày đều kiên trì học tiếng Anh, hiện tại còn mời hai gia sư dạy kèm tại nhà, nói tiếng Anh rất trôi chảy. Hơn nữa, nàng còn nói được tiếng Việt."
"A, nàng nói được tiếng Việt, sao có thể?"
Nếu không phải Tô Hạc Minh lớn lên giống hắn, Tô Hạc Nguyên thật sự nghi ngờ đứa em trai này bị bế nhầm rồi, tính tình và bản tính đều khác lạ như người ngoài hành tinh.
Tô Hạc Nguyên nói:
"Cô của nàng ở Dương Thành, khi còn bé nàng thường xuyên đến đó nên nói được."
Điểm này hắn cũng không nghi ngờ, dù sao khả năng học ngôn ngữ của trẻ con là mạnh nhất. Chỉ cần học được rồi, dù lâu không nói, nhặt lại cũng dễ dàng.
"À, em quen biết nàng lâu như vậy, cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến."
Tô Hạc Nguyên nói:
"Mẹ của Lục Gia Hinh và Lục Xuân Hoa trở mặt không qua lại, sau khi mẹ nàng mất, Lục Xuân Hoa vì muốn con trai có công việc tốt mà nâng đỡ Đinh Tĩnh. Từ đó về sau, Lục Gia Hinh liền không còn liên lạc với người cô này nữa."
Tô Hạc Minh cảm thấy Lục Gia Hinh thật đáng thương:
"May mà bố không đi bước nữa, nếu không thì chúng ta chắc cũng chẳng thể bình an trưởng thành."
Lúc trước khi mẹ hắn mất, nhà nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng có ai đến hỏi han. Sau này anh em bọn họ làm ăn kiếm tiền, đầu tiên là tới làm mai mối, thấy bọn họ không lay chuyển được liền nhắm vào ông cụ nhà mình. Có một bà quả phụ dắt theo ba đứa con cứ bám riết lấy, may mà ông cụ ý chí kiên định, nếu không thì cũng chẳng có cuộc sống thoải mái như bây giờ.
Tô Hạc Nguyên khóe miệng giật giật:
"Mẹ mất lúc anh mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, khi đó em cũng mười ba tuổi, dù bố có tái giá em cũng có thể bình an lớn lên."
Nếu bước vào cửa lòng dạ đàn bà độc ác, hắn nhất định nghĩ biện pháp để cô đơn. Nhưng cha mẹ hắn tình cảm tốt, dù mẹ hắn qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ tới tái giá, bây giờ tâm tư đều đặt trên người anh em họ. Hắn mấy năm trước không dám kết hôn, sợ liên lụy con gái người ta để đứa bé lại đi vào vết xe đổ của mình. Chính sách mở ra, nghĩ trước liều sự nghiệp, rồi mới tính chuyện kết hôn.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Tô Hạc Minh:
"Ngươi cũng đã hai mươi mốt tuổi, cũng nên cân nhắc việc lập gia đình. Sớm sinh cho cha cháu trai cháu gái bế, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của cha."
Tô Hạc Minh suýt nữa nhảy dựng lên:
"Ta mới hai mươi mốt tuổi còn trẻ lắm, ngươi cũng hai mươi sáu, muốn kết hôn thì ngươi kết đi. Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng đẩy ta vào hố lửa."
Tô Hạc Nguyên gân xanh trên trán giật giật, nói:
"Ta bây giờ còn chưa có đối tượng, định chờ sự nghiệp có chút tiến triển rồi mới tìm. Ngươi bây giờ không phải có bạn gái sao? Đều nói chuyện hơn nửa năm rồi cũng nên xác định."
Hắn đang định tìm một lão bà có gia thế, có thể giúp đỡ sự nghiệp của mình. Với điều kiện hiện tại chắc chắn không tìm được, đợi thêm vài năm, tài sản có tầm hai ba chục triệu thì sẽ không thành vấn đề.
Tô Hạc Minh nói:
"Kết hôn gì chứ, ta còn nhỏ chưa cân nhắc chuyện đó."
Tô Hạc Nguyên nghiêm mặt:
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không cưới người ta, chẳng lẽ muốn đùa giỡn tình cảm con gái nhà người ta? Ngươi như vậy là vô trách nhiệm, khác gì lão già kia?"
Tô Hạc Minh ghét nhất là Tô lão gia tử, thấy hắn nói mình giống ông nội tồi tệ suýt nữa nhảy dựng lên:
"Ai vô trách nhiệm chứ. Chúng ta lúc yêu đương đã nói trước, bây giờ còn trẻ không cân nhắc chuyện kết hôn."
"Bạn gái của ngươi cũng không muốn kết hôn?"
Tô Hạc Minh không cần suy nghĩ liền nói:
"Nàng còn nhỏ hơn ta một tuổi, vẫn chưa muốn dừng lại, càng không muốn kết hôn sinh con."
Nhà gái cũng không muốn kết hôn, Tô Hạc Nguyên cũng không mắng hắn nữa:
"Ta mặc kệ ngươi. Đợi cha lần sau tới, ngươi tự mà giải thích với ông ấy."
Tô Văn Hưng rất muốn bế cháu, Tô Hạc Nguyên lại một lòng dồn vào sự nghiệp tạm thời không có dự định kết hôn, biết Tô Hạc Minh có bạn gái liền đặt hy vọng vào hắn.
Tô Hạc Minh buồn bực. Ai cũng là con trưởng kết hôn trước, anh cả không có đối tượng thì không thúc giục, cả ngày thúc giục hắn, thật bất công.
Hôm sau, thím mập lại tới gọi Lục Gia Hinh nghe điện thoại. Lần này bà không la xong rồi đi ngay mà đợi Lục Gia Hinh. Bà nhỏ giọng nói:
"Gia Hinh, điện thoại này từ Cảng Thành gọi đến. Gia Hinh, cháu còn có họ hàng ở Cảng Thành sao?"
Lục Gia Hinh lập tức nghĩ tới Cố Tú Tú, nhưng chuyện này tạm thời chưa muốn cho người nhà biết:
"Không có đâu ạ! Họ hàng bên cha thì chắc cô cũng biết rồi, đều ở trong nước; còn bên mẹ, bà ngoại chỉ sinh mẹ cháu thôi, với cả con của mẹ kế cũng không qua lại."
Thím mập suy nghĩ lan man, nói:
"Hay là bà nội của Tiểu Tô? Biết cháu thân thiết với Tiểu Tô, muốn cảnh cáo cháu đừng liên lạc với cậu ấy nữa."
Bây giờ ti vi cũng không chiếu mấy bộ phim cẩu huyết, nếu không thì thật sự nghi ngờ thím mập ngày nào cũng xem phim sến súa. Lục Gia Hinh cười nói:
"Bà của Tô Hạc Minh mất hơn hai mươi năm rồi, mẹ cậu ấy cũng mất mười hai năm rồi."
Hai mươi lăm tuổi trước đó sẽ tập trung gây dựng sự nghiệp, sau khi tự do tài chính thì đi du lịch vòng quanh thế giới, muốn gặp được người tâm linh tương thông hay là gặp được duyên phận thì thuận tiện yêu đương. Còn chuyện kết hôn thì không bài xích nhưng cũng không theo đuổi, cứ để thuận theo tự nhiên.
Đến quầy bán đồ ăn vặt phải đợi năm phút sau điện thoại mới gọi đến, Lục Gia Hinh nhận điện thoại theo thói quen nói:
"Xin chào, tôi là Lục Gia Hinh."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói yếu ớt:
"Lục Gia Hinh, tôi là Cố Tú Tú, chị gái ruột của bà ngoại cháu Cố Lan Lan, theo bối phận cháu phải gọi tôi là dì bà."
Gặp bà mập đang nghiêng tai nghe, Lục Gia Hinh lấy ống nghe che lại, nói:
"Thím mập, như bà thế này, sau này ta không gọi điện thoại ở quầy bán quà vặt của bà nữa, sẽ gọi ở quầy sát vách."
Bà mập nghe xong lập tức đi ra.
Lục Gia Hinh lúc này mới buông tay, nói:
"Tô đại ca trước đó đã nói với ta chuyện của bà. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, bà ngoại ta cùng mẹ cũng mất rồi, vạn nhất tính sai thì sao?"
Xác suất tính sai tương đối thấp, nhưng cũng không phải là không có. Nàng cũng không muốn chờ nhận thân xong lại hiện ra là một trận Ô Long, vậy thì lúng túng.
Cố Tú Tú có chút ngoài ý muốn, nhưng mà Lục Gia Hinh như vậy ngược lại khiến nàng có hảo cảm. Nếu nghe nói nàng có tiền liền vui mừng hớn hở nhận thân thích, nàng ngược lại không yên lòng:
"Ta đã cho người đi tra, bà ngoại ngươi chính là em gái ruột của ta. Nhưng mà nếu ngươi không tin, chúng ta có thể đi làm giám định."
"Thử máu sao? Cái này hình như không chính xác."
Cố Tú Tú cười nói:
"Không phải thử máu, là một hạng kỹ thuật mới, gọi là DNA. Nếu ngươi là cháu ngoại gái của ta, chúng ta lấy máu nghiệm DNA, liền có thể xác định có phải có quan hệ huyết thống hay không. Kết quả giám định này có xác suất trúng cao hơn so với thử máu."
Quả không hổ là Hương Cảng, nội địa hiện tại cũng chưa có hạng kỹ thuật này. Lục Gia Hinh nói:
"Cố nữ sĩ, Tô đại ca hẳn là đã nói cho bà, ta bây giờ đang điều trị thân thể không thể ngắt thuốc, tạm thời không thể đi Hương Cảng. Chuyện giám định này, đợi thân thể ta khỏe rồi hãy nói sau!"
Cố Tú Tú lại cảm thấy cái này không phải vấn đề, nàng nói:
"Ta có thể cho người đến Tứ Cửu Thành, lấy máu của ngươi mang về nghiệm."
Cho dù Lục Gia Hinh không nói, nàng cũng chuẩn bị làm DNA. Tuy nói đã tra được kết quả Lục Gia Hinh là cháu ngoại gái của em mình, nhưng vạn nhất ở giữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ôm nhầm thậm chí bị ác ý tráo đổi đứa bé gì đó, nàng đều nghe qua mấy lần. Trải qua việc của Hình Ngọc Quân, nàng cảm thấy con nuôi là không thân thiết được. Có huyết thống có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, khẳng định cũng phải quan sát, khảo nghiệm.
Lục Gia Hinh cảm thấy sắp xếp như thế rất tốt.
Cố Tú Tú nói:
"Gia Hinh, cứ đến nhà người khác gọi điện thoại rất bất tiện, trong nhà vẫn nên lắp một bộ điện thoại."
Trong lòng nàng đã công nhận thân phận của Lục Gia Hinh, làm DNA chỉ là để phòng ngừa vạn nhất. Hiện tại Lục Gia Hinh không thể đi Hương Cảng, vậy sau này thế tất sẽ thường xuyên gọi điện thoại, ở nhà người khác nói chuyện rất bất tiện.
Lục Gia Hinh nói:
"Ta đã đến bưu điện xin lắp, chỉ là trước đó còn rất nhiều nhà chưa được lắp, chỉ có thể chậm rãi chờ."
Đúng lúc này, Lục Gia Hinh qua điện thoại nghe thấy có người nói đến giờ uống thuốc rồi, Cố Tú Tú nói hai ngày nữa sẽ sắp xếp người đến rồi cúp máy.
Lục Gia Hinh cúp điện thoại xong, bà mập lại gần nói:
"Gia Hinh, người này thật là bà con của cháu à?"
Bây giờ còn chưa xác định, Lục Gia Hinh tự nhiên không thừa nhận:
"Không phải, là người hầu nhà Tô đại ca, tìm cháu hỏi một số việc. Thím mập, mấy tháng nay tiền điện thoại của cháu hết hơn bốn trăm, bà mà nói lung tung ra ngoài, vậy số tiền này coi như mất."
Hơn bốn trăm đồng này đã giúp Lục Gia Hinh hiểu rõ một số chuyện ở Bằng Thành và Hương Cảng, tiêu cũng đáng giá. Nhưng mà chờ điện thoại lắp đặt xong, cũng không cần đến đây nữa.
Bà mập cười mắng:
"Con bé này, ta là người thế nào mà cháu không biết, lúc nào ta nói lung tung bao giờ?"
Lục Gia Hinh thầm nghĩ, tin bà mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận