Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 39: Báo mất giấy tờ (length: 7763)

Bảo tiêu đúng chỗ, còn lại chính là lấy tiền. Lục Gia Hinh cầm sổ hộ khẩu cùng sổ tiết kiệm đi ngân hàng, lấy cớ nói con dấu bị mất muốn làm lại.
Nhân viên quầy giao dịch thấy tên tuổi và hộ tịch trùng khớp, lập tức làm thủ tục. Vì lo lắng bị nhân viên ngân hàng nghi ngờ khi rút hết tiền một lần, nàng dự định chia ra nhiều nơi để rút.
Lúc rút tiền, Lục Gia Hinh phát hiện số dư còn lại là chín nghìn chín, nhiều hơn dự tính năm trăm đồng. Nàng đoán, hẳn là Lục Hồng Quân mấy hôm nay lại gửi thêm vào năm trăm đồng.
Bây giờ ngân hàng chưa thể rút tiền khác địa chỉ, chỉ có thể mang tiền mặt. Cầm số vàng bạc cùng tiền mặt trong tay cộng lại, tất cả có một vạn bảy nghìn bốn trăm đồng. Lúc này, thị trường chưa có tiền 100 đồng, toàn là tiền 'đại đoàn kết', xếp thành chồng cao trên bàn.
Lục Gia Hinh trước kia từng kinh doanh tiền triệu, hơn mười ngàn đương nhiên không thấy nhiều. Nhưng Tiết Mậu thì khác, lớn đến chừng này mới lần đầu thấy nhiều tiền như vậy, mắt hắn không nỡ chớp.
Nhiều tiền thế này, túi vải bố của nàng chắc chắn không đựng hết. Lục Gia Hinh biết thời buổi này giao thông không thuận tiện, nhưng không ngờ việc rút tiền cũng bất tiện như thế. Bảo sao thời này đi ra ngoài lại nguy hiểm, mang nhiều tiền như thế này quả thật rất mạo hiểm.
Nàng cũng không còn cách nào khác, chia số tiền này thành mười bảy phần, mỗi phần dùng dây chun buộc lại.
Triệu Đại Quân và Cổ Văn Phong ở trong sân, hắn cau mày hỏi: "Phong ca, anh nói xem sao cô bé này lại chia ra rút tiền? Chuyện này chúng ta có cần báo cáo không?"
Cổ Văn Phong nhìn hắn, nói: "Số tiền này có thể gửi vào ngân hàng, nguồn gốc chắc chắn không có vấn đề gì, chúng ta không cần thiết xen vào. Đại Quân, chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ nàng, chờ từ cổ đô trở về thì nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành."
Đã nguồn gốc số tiền rõ ràng, đừng nói chia ba lần rút, dù chia ba mươi lần cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nửa ngày trôi qua, hắn phát hiện người làm quyết định mọi việc trong nhà ngoài nhà là Lục Gia Hinh. Nghĩ đến những tin tức đã nghe, hắn cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Trời sẩm tối, Tiết Mậu bưng món cuối cùng đặt lên bàn, hắn nhìn ra ngoài: "Chị, sao Ngũ ca vẫn chưa tới? Đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Lục Gia Hinh ngồi xuống, gắp đầu sư tử, cắn một miếng, thấy hơi nhạt: "Lần sau cho thêm chút muối, nhạt quá."
Tiết Mậu đáp lời rồi cầm bát định xới cơm phần cho Ngũ ca.
Lục Gia Hinh cười nói: "Không cần phần cho Ngũ ca, đêm nay anh ấy trực đêm, không về đâu."
Tiết Mậu thấy tiếc quá.
Đang ăn cơm thì Cổ Văn Phong trở về. Bởi vì Lục Gia Hinh nói mai sẽ đi, nên bọn họ vừa đi mua vé xe.
Lục Gia Hinh nhận vé xe xem qua, nói: "Sao chỉ có hai vé giường nằm? Tôi đâu có bảo mua hai vé đâu, phải bốn vé chứ?"
Cổ Văn Phong nói: "Vé giường nằm khó mua lắm, hai vé này còn phải mua giá cao nữa. Lục cô nương, cô và Tiết tiểu huynh đệ nằm giường nằm, tôi với Đại Quân ngồi ghế cứng cũng được."
So với toa xe hỗn tạp, giường nằm yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không được, tôi mang theo đồ rất quý giá, nếu hai anh không ở cạnh tôi, tôi không yên tâm. Như thế này đi, anh nằm giường nằm với tôi, Tiết Mậu và Triệu đại ca đi toa cứng."
Triệu Đại Quân cao to, đi tới đâu cũng làm người ta sợ. Nhưng nàng đâu có muốn đánh nhau, nàng muốn bảo vệ hành lý mang theo, việc này giao cho Cổ Văn Phong trầm ổn kín đáo thì hợp lý hơn.
"Được."
Tiết Mậu vừa nhìn thấy vé xe liền lo lắng bất an, hắn tránh mặt hai người Triệu Đại Quân hỏi: "Chị, chúng ta đi cổ đô, không nói với Đại ca và Ngũ ca sao? Lỡ chúng ta đột nhiên biến mất, bọn họ sẽ lo lắng lắm."
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Ta muốn nói với bọn hắn, bọn họ chắc chắn sẽ không cho ta đi. Không sao cả, ta sẽ để lại lời nhắn cho Ngũ ca."
Tiết Mậu cau mày không nói gì.
Suy nghĩ một chút, Lục Gia Hinh nhỏ nhẹ nói: "Ta đến cố đô, bắt kẻ buôn người là một việc, còn có một mục đích nữa là tầm bảo."
Nàng dự định chia làm hai nhóm, mình dẫn một người về huyện Phượng điều tra vụ buôn người, Tiết Mậu thì ở lại cố đô mua lại nhà của Tôn Huân.
Tiết Mậu không có chỗ ở cố định, vì cứu người được một khoản tiền muốn mua nhà, lý do này đủ thuyết phục, không khiến người ta nghi ngờ. Chỉ cần không để lộ dấu vết, Tôn Huân nhất định sẽ bán nhà. Dù sao kiếp trước, hắn cũng là tình cờ phát hiện mật đạo.
Tiết Mậu mắt tròn mắt dẹt, tầm bảo, tìm bảo vật gì?
Lục Gia Hinh không nói chi tiết, chủ yếu là trong thời gian ngắn nghĩ không ra lý do nào hợp lý. Mà một lời nói dối, cần vô số lời nói dối khác để che lấp, ngại mất công: "Hỏi lắm thế làm gì? Đến cố đô, ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được rồi."
Tiết Mậu vỡ lẽ: "Ngươi làm đồ trang sức cho Tô huynh đệ, còn rút hết tiền trong ngân hàng, mục đích là đến cố đô tầm bảo?"
"Tỷ, những lời đồn đại về Tàng Bảo đồ đều là giả, căn bản không có chuyện đó, sao tỷ lại tin?"
Nói đến đoạn sau, suýt thì đấm ngực dậm chân.
Lục Gia Hinh không giải thích, nói càng nhiều chỉ càng khiến hắn bất an: "Ngủ nhanh đi, mai còn phải bắt tàu hỏa! Đến cố đô, ngươi cứ làm theo lời ta dặn."
Tiết Mậu mang theo nỗi lo lắng trở về phòng.
Hôm sau 4:30 Tiết Mậu đã dậy, cho hết trứng gà trong nhà vào nồi luộc, sau đó nhóm lửa nướng bánh. Đang bận rộn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì thấy là Triệu Đại Quân. Vừa hay, thiếu người nhóm lửa.
Lục Gia Hinh dậy lúc bữa sáng đã xong, rửa mặt xong liền ăn luôn. Lần này ra ngoài, trừ quần áo giày dép để thay, còn mang theo hai mươi gói thuốc Đông y. Đây là thuốc Lục Gia Hinh chiều hôm qua đến bác sĩ kê đơn, vốn muốn kê cho hai tháng, nhưng bị bác sĩ cự tuyệt.
Cổ Văn Phong ngửi thấy mùi thuốc, nhìn Lục Gia Hinh đầy ẩn ý. Mang thuốc đi ra ngoài, hắn cảm thấy không chỉ đơn giản là đi tìm bọn buôn người. Tuy nhiên hắn không hỏi, chỉ cần không phải làm việc phạm pháp thì hắn không can thiệp.
Ăn uống no nê liền đi nhà ga.
Trực đêm là vất vả nhất. Tám giờ hết ca, Lục Gia Kiệt đến nhà ăn ăn sáng rồi mới về. Về đến nhà họ Mã, hắn vào phòng ngủ bù, mãi đến khi tiếng trẻ con khóc bên ngoài làm hắn tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Giờ này Lục Gia Kiệt cũng đói bụng, theo thói quen đến bếp, trên bàn ăn trống trơn, nồi niêu cũng không có gì.
Trước khi bà Mã đề nghị nhận con trai út làm con nuôi, vợ chồng ông bà Mã coi hắn như con ruột. Hắn và Mã Lệ Lệ cãi nhau, hai người đều bênh vực hắn mà trách Mã Lệ Lệ, hắn trực đêm cũng được phần cơm. Nhưng bây giờ không chỉ chê tiền sinh hoạt phí ít, còn hay bắt lỗi hắn. May mà vợ đã đồng ý mua nhà dọn ra ngoài, chịu đựng thêm mấy ngày nữa là xong.
Nghĩ vậy, tâm trạng hắn liền vui vẻ, rửa mặt rồi ra ngoài. Đến quán ăn nhỏ bên ngoài ăn bát mì, sau đó tìm bạn bè hỏi han xem có nhà nào bán không.
Chạy cả buổi chiều không có kết quả, vừa hay đến gần Quang Minh đường. Lục Gia Kiệt có chìa khóa, là Lục Gia Hinh đưa cho, đề phòng khi cô đến mà hắn và Tiết Mậu không có nhà, hắn phải đứng ngoài chờ.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận