Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 115: Phân tấc (length: 7973)

Gia Kiệt giúp Gia Hinh ba tháng liền kiếm lời ba nghìn đồng, đổi lại người bình thường chắc đều cảm động đến rơi nước mắt. Kết quả Mã Lệ Lệ ngược lại hay, mà ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng hùa vào tính toán nàng.
Lục Gia Quang nhắc nhở: "Ngươi Ngũ ca mua nhà thiếu tiền, ngươi nên để bọn hắn mở miệng, chứ không phải mình chủ động nói. Lần này coi như bài học, về sau phải chú ý."
Nói xong, hắn lại nói thêm một câu: "Gia Hinh, ai cũng khó khăn, nhưng ngươi không có khả năng giúp hết tất cả, chuyện này chuyện kia, sao giúp cho xuể."
Nói khó khăn, hắn cũng khó khăn! Một nhà sáu miệng ăn ở trong căn phòng hơn năm mươi mét vuông. Con trai lớn và con trai thứ hai ngủ giường tầng, con trai út cùng con gái cũng ngủ giường tầng. Không còn cách nào, nhà vừa chật vừa không ở riêng được. Hiện tại chỉ có thể chờ con trai lớn tốt nghiệp đi làm, khi đó con gái mới có phòng riêng.
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Anh cả, em cũng không phải thần tài, ngoại trừ anh và Ngũ ca, những người khác em sẽ không cho mượn. Tiền của em cũng là do vất vả làm ra."
"Thế còn Tảo Hoa thì sao?"
Lục Gia Hinh ngừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Em chỉ là thấy thương nàng, rõ ràng có thể đổi đời nhờ học hành, cũng chỉ vì là con gái, bị người mẹ trọng nam khinh nữ đẩy vào hố sâu. Nhưng mà em cũng đã nói, mỗi học kỳ giúp hai trăm, nhiều hơn thì không có."
Lục Gia Quang cũng không phải trách Lục Gia Hinh, trái lại, hắn rất tán thành: "Em có lòng tốt là điều tốt, chỉ là sau này những chuyện thế này nên bàn bạc với chúng ta, tìm ra một giải pháp thích hợp. Nếu không mọi người sẽ coi em là cây hái ra tiền, cố ý khóc lóc kể khổ với em để xin tiền."
Lục Gia Hinh gật đầu đồng ý.
Về đến nhà, Lục Gia Hinh nói với Tiểu Thu: "Tảo Hoa dạo này thế nào, em biết không?"
Mỗi tuần Tiểu Thu đều gọi điện về nhà, mặc dù nói chuyện không lâu nhưng những gì nàng muốn biết đều hỏi. Điểm này Lục Gia Hinh lại không làm được, nàng vốn không hay thể hiện tình cảm, không có chuyện gì sẽ không chủ động gọi điện cho ai.
Tiểu Thu nhíu mày: "Không tốt lắm. Nhà bên đó vẫn chưa từ bỏ ý định muốn gả Tảo Hoa đi, còn hứa hẹn nhiều thứ hơn. Tảo Hoa không đồng ý, mẹ Căn thẩm liền không cho nàng lấy lương thực trong nhà. May mà ông bà nội biết chuyện, đã bảo anh cả mang cho nàng một túi gạo."
Mắt Lục Gia Hinh thoáng hiện vẻ chán ghét: "Sao chuyện này em không nói với chị?"
Tiểu Thu giải thích: "Bác biết chị yếu ớt không nên lo lắng thì không cho em nói với chị. Mà chị yên tâm, bác và bà nội nói, lương thực của Tảo Hoa ba năm cao trung nhà mình lo hết."
Chỉ tính riêng lương thực, hiện tại nhà Lục gia được chia ruộng nhiều, nuôi một người như Tảo Hoa vẫn không thành vấn đề. Chỉ là lúa gạo làm ra vất vả, dựa vào đâu mà cho người ngoài ăn?
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Làm thế không hay, Nhị tẩu và Tam tẩu chắc chắn sẽ có ý kiến với Đại bá Đại bá mẫu, vẫn nên nghĩ cách khác."
Không thể vì nàng mà khiến anh em trong nhà bất hòa, đó chính là lòng tốt lại gây ra chuyện xấu.
Tiểu Thu là người hiểu chuyện, nàng cười nói: "Chị yên tâm, mẹ em và Tam thẩm đều không có ý kiến, còn nói làm việc tốt sẽ được báo đáp!"
Lục Gia Hinh nghe mà như lọt vào sương mù.
Tiểu Thu giải thích cho nàng: "Ba em làm ở Dương Thành mỗi tháng được một trăm đồng, tháng trước em cũng được chia tám mươi đồng, mẹ em cười tít mắt nào còn ý kiến gì nữa. Còn Tam thúc và Tam thẩm, họ còn trông cậy vào chị giúp đỡ càng sẽ không phản đối."
Ba nàng nếu làm đến tết, vậy là có ba trăm tiền công, cộng thêm tiền nàng kiếm được cũng phải năm trăm. Trước kia cả nhà họ làm từ đầu năm đến cuối năm cũng chỉ tích cóp được khoảng một nghìn đồng, đó là do bà nội tính toán kỹ lưỡng mới được.
Trước đây mọi người đều trông cậy vào Tam thúc công kéo đỡ, bây giờ suy nghĩ cách làm đều đã thay đổi.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Cha ngươi và Ngũ ca ở Dương Thành lâu như vậy, chắc là quen biết không ít người, giới thiệu vài người qua làm thuê cũng không vấn đề gì."
Tiểu Thu lắc đầu nói: "Cha ta thì thôi, miệng lưỡi vụng về chỉ biết bán sức; Ngũ thúc tuy biết ăn biết nói nhưng làm việc không chịu khó, miệng lại nhanh hơn óc, không đáng tin lắm."
Lục Gia Hinh vui mừng không thôi: "Ngươi nói Nhị ca như vậy, coi chừng hắn biết được lại đánh ngươi."
Tiểu Thu nói những lời này không phải hắn nói, là ông bà nội nói: "Cha ta miệng lưỡi vụng về chỉ biết cúi đầu làm việc, trong thôn đàn ông lớn đều như vậy cũng không thể trách hắn. Ngũ thúc thật sự không nên đi, lại còn đem chuyện ngươi có nhà lớn nói cho Nhị thúc công. Nếu hắn không nói thì làm gì có chuyện sau này."
Việc nàng có căn nhà lớn này bị lỡ lời, Lục Gia Hinh cho rằng là lời nói lúc say rượu, về sau không uống rượu là có thể tránh, nhưng chuyện lần này nàng thật sự cảm thấy Lục Gia Kiệt như vậy không được việc lắm.
Tiểu Thu đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Tiểu cô, lần trước ta gọi điện thoại về, mẹ ta kể bây giờ trời trở lạnh, Tảo Hoa còn mặc áo mỏng."
"Quần áo năm ngoái của nàng đâu?"
Tiểu Thu cũng đã hỏi Lục Nhị tẩu chuyện này: "Nàng năm nay lớn rồi, quần áo đều nhỏ, mẹ nàng liền sửa lại cho Đại đệ mặc, mẹ nàng làm vậy là muốn ép nàng lấy chồng."
Nhà trai cho quá nhiều, mẹ Tảo Hoa lại bị thuyết phục không muốn chờ lâu, nên tìm mọi cách ép Tảo Hoa nghỉ học.
Lục Gia Hinh cảm thấy với người mẹ như vậy, chờ thoát khỏi quê mùa vẫn nên trốn thật xa để bà ta vĩnh viễn không tìm thấy.
Chủ nhật Mã Lệ Lệ chuyển nhà, nàng gọi Lục Gia Kiệt cùng mấy người bạn đến giúp.
Tuy Lục Gia Hinh đoán được nàng chủ nhật muốn chuyển nhà, nhưng mãi đến khi người đến mới nói cho nàng, điều này làm nàng rất khó chịu, thật coi nàng hết cách rồi sao?
Lục Gia Hinh cũng không nể mặt nàng, chào hỏi qua loa Lục Gia Kiệt và mấy người bạn rồi dẫn Tiểu Tiểu cùng Tiểu Thu đi mua sắm. Không mang Tiết Mậu theo là muốn để lại một người giữ nhà.
Một người bạn của Lục Gia Kiệt cảm thấy không đúng, anh trai không có ở nhà, chị dâu chuyển nhà lại không giúp đỡ. Nếu như quan hệ không tốt thì còn nghe được, nhưng ở nhờ lâu như vậy, lại chủ động cho họ mượn tiền mua nhà, em gái như thế này tìm đâu ra!
Người anh em này cũng lanh lợi, thấy sắc mặt Mã Lệ Lệ khó coi như vậy liền đoán cô cháu hai người xảy ra mâu thuẫn, mà lại mâu thuẫn rất lớn. Hắn nghĩ, mình có nên nói chuyện này cho Kiệt Tử biết không.
Lục Gia Hinh mua cho bọn họ quần áo mùa đông, Tiểu Tiểu và Tiết Mậu chỉ mua một bộ, riêng Tiểu Thu thì mua hai bộ, đều là áo bông dày rất ấm.
Mua xong quần áo, Lục Gia Hinh nói với Tiểu Thu: "Lần sau ngươi gọi điện thoại về nói với mẹ ngươi, bảo bà ấy đưa áo bông cũ của ngươi cho Tảo Hoa mặc."
Trực tiếp mua mới cho Tảo Hoa không thích hợp, nhiều cháu trai cháu gái như vậy không mua mà mua cho người ngoài dễ gây ra mâu thuẫn. Tảo Hoa còn muốn nhờ Đại bá và Đại bá mẫu giúp đỡ nữa, như vậy là vừa.
Chiều hôm đó Tiểu Thu liền gọi điện thoại về nhà, nói chuyện này với Lục Nhị tẩu: "Mẹ, tiểu cô mua cho con hai bộ quần áo mùa đông, vừa đẹp vừa ấm."
Lục Nhị tẩu cười không ngớt, nhưng vẫn phải nói: "Con bây giờ tự kiếm tiền rồi, sau này không được tiêu tiền của tiểu cô nữa, thiếu gì thì tự mua."
Tiểu Thu đồng ý rồi mới nhân cơ hội nói: "Mẹ, bây giờ con cũng có quần áo mới rồi, mẹ đưa áo bông cũ của con cho Tảo Hoa mặc đi! Ở trường học lạnh hơn ở nhà, không có áo dày sẽ bị cảm lạnh."
"Được, mẹ về sẽ sửa lại áo bông cũ của con cho Tảo Hoa mặc."
115..
Bạn cần đăng nhập để bình luận