Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 119: Bán đứt hàng (length: 7846)

Tết qua chưa được hai ngày, Lục Gia Hinh đến quầy bán quà vặt gọi điện thoại, thấy Trần đại tỷ đang khoe đôi giày da mới mua với bà chủ quầy.
Trần đại tỷ giơ chân, hỏi: "A Lệ, đẹp không?"
Bà thím mập nhìn giày da, mắt sáng rỡ nhưng miệng lại nói: "Đẹp thì được cái gì? Lại không ấm, còn không bằng giày bông của ta!"
Trần đại tỷ tay trái vịn tường, tay phải cởi giày ra, lột giày lộ lớp nhung bên trong: "Thấy không? Lông dày thế này, đi ấm lắm."
Lục Gia Hinh nhìn kiểu dáng đôi giày da, biết ngay là giày nàng tìm xưởng gia công làm. Đây là loại da nhân tạo, giá thành thấp nhất.
Bà thím mập đưa tay sờ, thấy bông vừa dày vừa mềm, rất thích cũng muốn mua một đôi: "Ngươi mua ở đâu, bao nhiêu tiền một đôi?"
Trần tỷ nói mua ở phố Tú Thủy: "Lão công ta hôm qua qua đó mua đồ, thấy mọi người tranh nhau mua giày da. Hắn biết ta sợ lạnh, người bán nói giày này giữ ấm lại chống nước nên mua một đôi."
Lúc đầu biết chồng mua giày cho, Trần tỷ còn mắng lãng phí tiền, chủ yếu là chồng nàng có mắt nhìn mà mua đồ chẳng cái nào nàng ưng ý. Thấy giày rồi thì bất ngờ vô cùng.
"Bao nhiêu tiền một đôi?"
"Họ đòi tám mươi tám, mặc cả mãi mới sáu mươi sáu tám."
Giá buôn ba mươi bốn, bán lại sáu mươi tám, giá này cũng được. Nhưng là da nhân tạo, chắc chắn giá không cao. Tô Hạc Nguyên bán buôn cho những người mua ở Tứ Cửu thành, người ta cũng phải kiếm lời. Đương nhiên, không tính Cảng Thành, đối phương có đường dây mình không sánh được.
Bà thím mập rất động lòng, quyết định cũng mua một đôi.
Tiết Mậu nghe tin, chiều hôm đó liền đến phố Tú Thủy, về nhà có vẻ buồn bực nói với Lục Gia Hinh: "Hinh Tỷ, giày da chúng ta làm, giày da dê một trăm tám mươi tám một đôi, da cừu một trăm sáu mươi tám một đôi, da nhân tạo tám mươi tám một đôi. Giá này, so với giá chúng ta bán cao hơn gấp bội."
Lục Gia Hinh thấy bình thường: "Người ta vận từ Dương Thành đến đây, phí vận chuyển và nhân công là một khoản lớn rồi. Vận đến Tứ Cửu thành lại bán buôn cho người khác, qua một tay phải kiếm một đợt."
Trong lòng nàng rõ ràng, Tô Hạc Nguyên là thích thiết kế mấy mẫu giày này nên không ép giá quá đáng. Nếu không, tên này chẳng nói gì Võ Đức trực tiếp lấy mẫu giày đi làm, nàng cũng chẳng kiếm được nhiều thế.
Tiết Mậu nghe cũng thấy đúng, nhưng vẫn thấy quá chênh lệch: "Tỷ, chi phí và giá bán chênh nhau quá lớn."
Lục Gia Hinh nói: "Đó là chiếm tiên cơ. Sang năm giày kiểu này ra nhiều, ít nhất phải giảm ba bốn thành. Tuy vẫn lãi, nhưng chắc chắn không được nhiều thế này."
Thời này ngành may mặc vốn lãi cao. Giày họ sản xuất kiểu dáng mới lạ, chất lượng tốt lại giữ ấm, đang rét đậm thế này rất hợp. Cộng thêm người bán quảng cáo là hàng hiệu Cảng Thành, hét giá một trăm tám mươi tám nhiều người cũng không thấy đắt. Phải biết ở công ty tổng hợp, kiểu dáng chưa đẹp bằng mà giày đông cũng một trăm tám mươi chín mươi thậm chí hơn hai trăm.
Tiết Mậu tính toán, dù giảm ba thành vẫn có lãi, chỉ là không cao như vậy. Tuy giày do Tô Hạc Nguyên bao hết, nhưng Tiết Mậu vẫn chạy phố Tú Thủy xem tình hình tiêu thụ.
Mấy hôm sau, Tiết Mậu nói: "Tỷ, giày chúng ta bán hết veo, nhiều người muốn mua mà không có. Tỷ, Tứ Cửu thành nhiều người giàu thế sao?"
Chưa nói da dê, da nhân tạo giá ưu đãi cũng sáu mươi tám, bằng cả tháng lương của một số người.
Lục Gia Hinh cười nói: "Đây chính là thủ đô, mà lại bây giờ kế hoạch hóa gia đình nam nữ trẻ tuổi chỉ có thể sinh một con, cuộc sống ấy áp lực nhẹ hơn rất nhiều. Trong tay có tiền, mua sắm hăng hái dùng giày ăn Tết cũng bỏ được."
Triều đại nào cũng sẽ không thiếu kẻ có tiền. Hai mươi năm sau rất nhiều nơi vẫn chưa thoát khỏi nghèo khó, nhưng có nhiều chỗ lại ngập trong vàng son.
Tiểu Thu hỏi: "Cô, giày đều bán hết rồi, cha ta cùng Ngũ thúc sao vẫn chưa trở lại?"
Còn một tuần lễ liền muốn về nhà, Lục Gia Hinh nói quá lạnh nghỉ ngơi sau đó liền không bày sạp. Ở lại không có việc làm nàng liền muốn về nhà, lúc ở nhà không có cảm giác, ra ngoài lâu như vậy rất nhớ ông bà nội cùng mẹ.
"Hẳn là mấy ngày nay sẽ trở về."
Tiểu Thu đến Tứ Cửu thành trước cùng Lục Gia Tông đã hẹn, chờ giày giao hết không có việc làm, hắn liền đến Tứ Cửu thành đón Tiểu Thu cùng về nhà.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thím mập ở bên ngoài gọi: "Lục Gia Hinh, điện thoại của ngươi, năm phút đồng hồ sau sẽ gọi lại, ngươi nhanh lên một chút."
"Đến rồi đến rồi." Lục Gia Hinh đáp.
Điện thoại là Lục Gia Kiệt gọi tới, nói hắn đã mua vé xe về, sau bốn ngày liền có thể về đến nhà: "Nhị ca mình sắp về, ta năm nay về ăn Tết, Tiểu Thu hãy cùng ta cùng đi."
Theo kế hoạch ban đầu, Lục Gia Tông đến Tứ Cửu thành đón Tiểu Thu về nhà. Nhưng mà Lục Gia Kiệt chuẩn bị về quê ăn Tết, vậy hắn thực sự không cần thiết đến Tứ Cửu thành.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Chờ về nhà, ta phải mời Giả sư phụ cùng A Nhạc ca bọn họ ăn cơm, khoảng thời gian này vất vả cho bọn họ."
Lục Gia Kiệt nói: "Giả sư phụ cùng Hướng Dương đã ở đây tìm được việc làm, muốn kiếm thêm chút nữa liền không về quê ăn Tết. Tiền thưởng của bọn họ, chờ ta trở lại giao cho người nhà họ."
Tiền lương Lục Gia Hinh đều đã đưa, tiền thưởng thì chưa đưa, chờ Lục Gia Kiệt đến rồi đưa cho họ.
"Vậy A Nhạc ca cùng A Thăng ca thì sao?"
Lục Gia Kiệt nói hai người cùng hắn về Tứ Cửu thành: "Bọn họ nói tiền kiếm không hết, muốn kiếm tiền sang năm lại đi, ăn Tết nhất định phải ở cùng một nhà."
Chủ yếu là vé xe Lục Gia Hinh đã bao hết, không cần chính họ bỏ tiền. Thêm vào đó xa nhà hơn mấy tháng cũng nhớ nhà. Đương nhiên, quan trọng nhất là hai người cảm thấy Lục Gia Hinh có năng lực như vậy, chắc chắn sẽ còn giúp đỡ Lục Gia Kiệt, vậy bọn họ sau này đi theo Lục Gia Kiệt cứ duy trì như vậy là được.
"Vậy các ngươi trên đường cẩn thận."
Tiểu Thu biết cha mình không thể đến đón, có chút lo lắng hỏi: "Cô, Ngũ thúc thực sự sẽ về ăn Tết sao? Ta nhớ ông bà nội cùng mẹ còn có Niếp Niếp bọn họ."
"Ngũ thúc ngươi đã nói rồi, vậy chắc chắn sẽ về nhà ăn Tết."
"Cô, vậy còn ngươi?" Tiểu Thu hỏi. Ở đây hơn hai tháng, nàng biết Lục Gia Hinh cùng Lục Hồng Quân quan hệ rất căng thẳng, cùng nhau ăn Tết cơ bản là không có khả năng.
Lục Gia Hinh cười nói: "Ta chuyển đến năm đầu tiên, chắc chắn phải ở nhà ăn Tết. Đến lúc đó xem sao, xem có thể mời anh cả chị dâu đến cùng nhau ăn Tết không."
Chuyển nhà mới năm đầu tiên theo tục lệ là phải tại nhà mới ăn Tết, nếu không thì nàng mang theo Tiết Mậu cùng Tiền Tiểu Tiểu đến nhà anh trai ăn Tết cũng được. Đối với Lục Gia Quang, nàng phát ra từ nội tâm kính trọng yêu quý.
Tiểu Thu vỗ đầu nói: "Ngươi xem ta, lại quên chuyện quan trọng như vậy. Cô, cuối năm ta còn muốn cùng Ngũ thúc về Tứ Cửu thành, cùng Tiết Mậu thúc bán điểm tâm."
Đây là thăm dò, xem Lục Gia Hinh có đồng ý cho nàng tiếp tục đi theo Tiết Mậu làm điểm tâm bán hay không.
Lục Gia Hinh sao có thể không hiểu ý, vừa cười vừa nói: "Chỉ cần ngươi không sợ vất vả, cứ cùng Ngũ thúc ngươi đến."
"Không vất vả, không có chút nào vất vả."
119..
Bạn cần đăng nhập để bình luận