Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 320: Dắt tay (length: 7819)

Nhiếp Trạm lượn lờ cùng Gia Hinh dạo phố, đi dạo nửa ngày liền chán ngấy, đối với hoạt động này thật sự không có hứng thú: "Gia Hinh, sáng mai chúng ta đi trượt tuyết nhé!"
Trước khi đến đã nói muốn dạy nàng trượt tuyết, Lục Gia Hinh cũng muốn đi, nàng cười gật đầu: "Được, sáng mai chúng ta đi."
Nhiếp Trạm muốn tặng Lục Gia Hinh quà, ăn cơm trưa xong liền đưa nàng tới phố hàng hiệu. Nước Pháp lãng mạn có rất nhiều thương hiệu xa xỉ, như Hermes, Cartier, Chloé, Van Cleef & Arpels, Bảo Thi Long... đều được sáng lập tại đây.
Dạo quanh phố hàng hiệu, Lục Gia Hinh chỉ mua một chiếc trâm cài áo, ngược lại nàng mua cho Nhiếp Trạm hai chiếc cà vạt và một chiếc thắt lưng.
Nhiếp Trạm có chút bất lực, Phùng Khánh Lỗi đưa bạn gái đi dạo phố là lo lắng thẻ tín dụng hết tiền, hắn thì có tiền cũng không tiêu được: "Em mua thêm vài món đồ trang sức đi, sau này cùng anh tham gia tiệc tùng thì đeo."
Lục Gia Hinh nói: "Tham gia tiệc tùng thì phải chọn lễ phục trước, rồi mới tìm đồ trang sức phù hợp, anh không thể làm ngược lại. Với cả, em vốn đã xinh đẹp, không đeo đồ trang sức trông cũng đẹp lắm rồi."
Nhiếp Trạm bất lực nói: "Được rồi, Hinh Hinh nhà anh không cần đeo trang sức cũng là xinh đẹp nhất. Nhưng mà bạn gái của những người khác đều đeo trang sức, em không đeo gì cả, mọi người sẽ nghĩ anh keo kiệt không nỡ mua đồ trang sức cho bạn gái đấy!"
Lục Gia Hinh nhìn phản ứng của hắn, thấy hắn không giống một tinh anh thương giới 27 tuổi, mà giống một cậu trai mới lớn chưa từng yêu đương. Tuy nhiên, loại chuyện này nàng sẽ không chủ động, đàn ông mà, phần lớn vẫn thích con gái e lệ.
Đây là một chiếc đồng hồ Patek Philippe đính kim cương, kiểu dáng cũng rất đặc biệt. Lục Gia Hinh rất thích, vừa cười vừa nói: "Hôm qua tặng xe sang, hôm nay lại tặng đồng hồ xịn, em chẳng cần làm gì chỉ việc nhận quà của anh cả đời này cũng không hết lo."
Lục Gia Hinh giả vờ kinh ngạc: "Nhiếp Trạm, anh biết đọc suy nghĩ à? Sao chuyện em đang nghĩ anh cũng biết hết."
Lục Gia Hinh đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, nàng định sang năm mua nhà, nhưng mà cứ ở khách sạn mãi cũng không phải chuyện, nên nàng định thuê một căn biệt thự.
Ban ngày dạo phố mỏi chân, ăn tối xong Lục Gia Hinh về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau gặp lại Nhiếp Trạm, không ngờ lại nhận được thêm một món quà.
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Yêu cầu của anh cũng thấp quá."
Nghe vậy Lục Gia Hinh không khỏi nhớ tới chuyện mua xe được thiết kế riêng biển số, nàng bật cười.
Nhiếp Trạm đưa chiếc đồng hồ đến trước mặt nàng, vừa cười vừa nói: "Đây là anh đặt từ mấy hôm trước, hôm nay mới lấy được, Gia Hinh em xem có thích không?"
Chủ yếu là hắn phát hiện Lục Gia Hinh thích màu xanh lá cây, ngay cả tên thiết kế nàng dùng cũng là green, cho nên căn biệt thự sân vườn ở tòa nhà Lợi Sơn rất hợp với nàng. Hắn có người bạn trước kia từng thuê ở đó, lúc ấy thấy rất tốt nhưng tiếc là biệt thự ở đó chỉ cho thuê chứ không bán.
Nhiếp Trạm cười, ý nghĩ của nàng rõ như ban ngày, cần gì phải đọc tâm: "Sau này về cuối tuần em ở bên cạnh anh nhiều hơn là anh vui rồi."
Nhiếp Trạm cười nói: "Cái gì của anh của em, sau này tất cả của anh đều là của em."
Lúc hai cánh tay chạm nhau lần nữa, Nhiếp Trạm dứt khoát nắm tay Lục Gia Hinh. Thấy nàng nghiêng đầu nhìn mình, Nhiếp Trạm nén lại cảm giác hồi hộp nói: "Anh muốn nắm tay em."
Nhiếp Trạm nhìn sắc mặt nàng, nói: "Nếu em còn nghĩ đến quà cáp gì nữa thì đừng nghĩ nữa. Tiền của em đang ở trên sàn chứng khoán, bây giờ giá thị trường đang tốt, bán đi thì tiếc."
Nhiếp Trạm nói: "Chờ về Cảng Thành, anh đổi cho em một chiếc xe khác. Xe em đang đi tính năng an toàn kém quá, phải mua một chiếc an toàn hơn."
Gia Hinh, việc này tiền không thể tiết kiệm."
Liên tiếp nhận của Nhiếp Trạm hai món quà nặng, Lục Gia Hinh đang suy nghĩ nên đáp lễ cái gì. Quà cáp không nằm ở giá trị, mà ở chỗ có ý nghĩa. Ân, tương đối đau đầu.
Buổi sáng cùng Lục Gia Hinh dạo phố, Nhiếp Trạm cảm thấy rất mệt, nhưng buổi chiều hai người tay trong tay dạo phố lại chẳng thấy mệt chút nào.
Lục Gia Hinh gật đầu đồng ý. Nếu là biệt thự ở nơi khác, có thể là của Nhiếp Trạm, nhưng những căn biệt thự trên núi Đỉnh Tịch Mịch đều thuộc gia tộc Kadoorie, họ chỉ cho thuê chứ không bán, không thể nào là của Nhiếp Trạm.
Nhiếp Trạm trên danh nghĩa có rất nhiều bất động sản, hắn cũng không ngại cho Lục Gia Hinh một căn. Tuy nhiên hắn biết Gia Hinh sẽ không nhận nhà của hắn, suy nghĩ một chút, Nhiếp Trạm nói: "Ngươi muốn thuê, thì thuê biệt thự trên núi Đỉnh Tịch Mịch. Biệt thự ở đó đều có vườn hoa, đợi về Hong Kong ta dẫn ngươi đi xem, nếu thích chúng ta liền thuê một căn."
Lục Gia Hinh giải thích năm ngoái là vì phải tham gia thi toàn quốc, việc này rất quan trọng với ta nên không dám lơ là: "Lên đại học chắc chắn sẽ không bận rộn như trước nữa, sau này chủ nhật có thể cùng ngươi đi chơi bóng. Đúng rồi, nghe nói Golf và thuật cưỡi ngựa là kỹ năng thiết yếu của giới thượng lưu, ta đều phải học."
Trai tài gái sắc đứng bên nhau rất xứng đôi, cũng rất đẹp mắt. Mấu chốt là Nhiếp Trạm đối với Lục Gia Hinh rất tốt, cái gì cũng chiều theo nàng.
Nhiếp Trạm nói đùa: "Với người khác yêu cầu này rất thấp, nhưng với người bận rộn như ngươi thì không dễ dàng."
Nhiếp Trạm thấy nàng như vậy nghĩ là ngại ngùng. Ân, mới đầu là ngại, đợi quen rồi sẽ không còn e thẹn nữa.
Tiền Tiểu Tiểu đi phía sau, nhìn hai người tay trong tay, nàng hạ giọng nói với Cổ Văn Phong: "Phong ca, Hinh Tỷ và Nhiếp Tam công tử rất xứng đôi!"
Nhiếp Trạm nói: "Gia Hinh, xe nhất định phải để ta tặng, ta không muốn lại để người ta gọi là thợ máy sửa xe nữa."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cánh tay vô tình chạm vào nhau. Mùa hè, đều mặc áo ngắn tay, da thịt chạm vào da thịt. Nhiếp Trạm toàn thân cứng đờ, hoàn hồn nhìn về phía Lục Gia Hinh, thấy nàng vẫn bình thản liền do dự.
Lời này còn hơn cả bao nhiêu lời ngon ngọt, cho nên nói đàn ông không phải không biết nói lời hay, chỉ là xem hắn có để tâm hay không.
Nhiếp Trạm lại hỏi nàng sau khi về Hong Kong sẽ ở đâu, hắn biết Lục Gia Hinh không thích bị ràng buộc, chắc chắn sẽ không đến Cố trạch ở. Hơn nữa nói thật, hắn cũng không yên tâm để Lục Gia Hinh ở đó.
Tay đều ẩm ướt, vậy mà hắn còn giả vờ như rất ung dung. Để không bật cười, Lục Gia Hinh cúi đầu xuống.
"Chờ ta xem thấy cái ưng ý thì mua."
Lần này Lục Gia Hinh không từ chối, mỉm cười đồng ý. Trước đó thấy hắn không nhắc đến, còn tưởng rằng không để ý lời nói ác ý lúc ở bến cảng, bây giờ xem ra là che giấu khá tốt.
Cổ Văn Phong không lên tiếng. Theo hắn, Lục Gia Hinh nên tập trung vào việc học, yêu đương vẫn còn quá sớm. Nhưng hắn biết tính Lục Gia Hinh, nên không nói gì cả. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Lục Gia Hinh, làm được vậy là đủ, chuyện khác không can thiệp.
Nhiếp Trạm có chút bất ngờ: "Ngươi không mở công ty?"
Lục Gia Hinh lắc đầu, nói tạm thời chưa có quyết định này. Nàng cảm thấy không cần thiết phải ép mình như vậy, sự nghiệp từ từ sẽ đến, nàng mới mười tám tuổi còn nhiều thời gian.
Nhiếp Trạm cảm thấy nàng nghĩ như vậy cũng tốt. Như hắn khi vào đại học, năm nhất cũng nghiêm túc học tập, đến năm hai mới đi làm thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận