Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 230: Lấy lòng (length: 8195)

Nói xong, Lục Gia Quang muốn trở về, Lục Hồng Quân gọi hắn lại, nói: "Bốn đứa nhỏ đều đã lớn rồi, nhất là Trân Trân đã là thiếu nữ, lại cùng Lục Chương ở chung một phòng cũng không ổn. Ngươi xem, hay là mua một căn nhà giống như Gia Kiệt."
Lục Gia Quang cũng nghĩ vậy, nhưng không có tiền.
Lục Hồng Quân nói trong tay mình có hơn bốn nghìn đồng: "Nhà Gia Kiệt còn chín trăm chưa trả, các ngươi chắc cũng có chút tích lũy, nếu không đủ thì mượn thêm bạn bè thân thích. Muốn mua thì mua sớm, bây giờ nhà cửa ở Tứ Cửu Thành năm nào cũng tăng giá, mua sớm ở sớm còn tiết kiệm tiền."
Lục Gia Quang cự tuyệt: "Tam thúc, trong tay ngươi có tiền thì tự mua một căn nhà đi, nhà lầu vẫn không bằng nhà trệt ở thoải mái."
Bây giờ hắn cũng thấy nhà trệt tốt. Đi nhà Lục Gia Kiệt ăn cơm mấy lần, cảm thấy thật sự tiện lợi. Không giống Đồng Tử Lâu, nói to một tiếng cũng bị hàng xóm trên dưới nghe thấy, có chuyện gì cũng không giấu được nhiều con mắt như vậy.
Lục Hồng Quân lắc đầu: "Ta mà mua nhà bên ngoài, đơn vị biết được thì căn hộ này ta phải trả lại."
Lục Gia Quang nói: "Tam thúc, một mình ngươi ở căn hộ lớn như vậy, nhân viên trong đơn vị sớm muộn gì cũng dị nghị, chi bằng tính toán sớm đi."
Lục Hồng Quân nói nhỏ: "Cấp trên có người đề xuất công phòng tư hữu hóa. Đã có tin tức cho thấy đang xem xét việc này, có thể mấy năm nữa những căn hộ này sẽ thuộc về tư nhân hết."
Lục Gia Quang không nắm tin tức nhanh như hắn, nhưng mà công phòng tư hữu hóa với họ là có lợi, dù sao diện tích nhà hắn cũng không nhỏ.
Lục Hồng Quân nói: "Dù ngươi mua nhà bên ngoài, căn hộ này cũng nên để tên Lục Bình với Lục An, nếu không bị người ta soi mói thì sẽ rất bị động."
Lục Gia Quang lắc đầu nói mình không có tiền, sẽ không mua nhà: "Tam thúc, trong tay ngươi có tiền muốn mua nhà, có thể để tên Gia Hinh. Như vậy người trong đơn vị biết cũng không thể nói gì, Gia Hinh biết được sẽ cho rằng ngươi nhớ thương nàng mà vui."
Lục Hồng Quân lắc đầu: "Nàng sẽ không nhận, cũng chẳng để tâm mấy chuyện vặt vãnh này. Ngươi đừng vội cự tuyệt, về nhà bàn với Hiểu Khiết đã."
Về nhà, Lục Gia Quang nói với Vương Hiểu Khiết chuyện này: "Tiền của Tam thúc, lão tích lũy để dưỡng lão là được, chúng ta không thể nhận, nếu không người ta sẽ cho rằng ta mưu đồ tài sản của lão."
Vương Hiểu Khiết chưa từng nghĩ đến chuyện muốn tiền của Lục Hồng Quân, chỉ cần lão giúp đỡ chồng mình về mặt quan hệ là được rồi: "Sau này em sẽ dẫn Lục Chương cùng Trân Trân qua thăm lão, sẽ nói rõ với lão."
Chồng nàng có được ngày hôm nay, Lục Hồng Quân đã giúp rất nhiều, giờ lão ở một mình, cuối tuần nào rảnh rỗi Lục Gia Quang và Vương Hiểu Khiết đều dẫn con cái qua thăm.
Nói xong chuyện này, Vương Hiểu Khiết lại nhắc đến chuyện mượn tiền: "Tiền Gia Kiệt mượn đã trả lâu rồi, còn tiền của Tam thúc hình như lão quên trả."
Được Lục Gia Quang khuyên bảo, Lục Gia Kiệt không hùn vốn với bạn bè mở xưởng giày nữa mà tiếp tục buôn bán quần áo, hơn nửa năm nay cũng kiếm được kha khá.
Lục Gia Quang cũng cho là hắn quên. Lục Gia Kiệt không phải người keo kiệt, mỗi lần đi thăm Lục Hồng Quân đều xách nào nào túi nhỏ, mà quần áo cả nhà hắn đều do lão Ngũ bao hết.
Thở dài, Lục Gia Quang nói: "Tam thúc đúng là già rồi."
Nếu là trước đây, chín trăm đồng lão đâu thèm nhắc tới, vậy mà hôm nay lại trịnh trọng nói với mình. Đinh Tĩnh bị bắt, Gia Hinh lại đi Cảng Thành, Tam thúc không chỉ mất tinh thần mà làm việc cũng nhỏ nhen hơn trước.
Vương Hiểu Khiết không hề đồng cảm với Lục Hồng Quân, rơi vào cảnh này đều là do lão tự chuốc lấy, nếu không có đứa con gái triển vọng như Gia Hinh thì đâu cần lo lắng tuổi già, đâu cần phải làm hài lòng bọn họ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lục Hồng Quân tuy có lỗi với Gia Hinh, nhưng lại giúp đỡ gia đình họ rất nhiều. Làm người không thể vô lương tâm, sau này vợ chồng họ nhất định phải chăm sóc Lục Hồng Quân lúc tuổi già.
Nghĩ vậy, Vương Hiểu Khiết nói: "Gia Quang, tết này chúng ta đến chỗ Tam thúc đi, nhà hắn rộng rãi. Nhà mình hơi chật, nhiều người thế này xoay người cũng khó."
Lục Gia Quang đương nhiên không ý kiến, hắn nhớ lại cảnh mọi người cùng nhau ăn tết trước đây: "Nhà Tam thúc rộng, gọi cả Gia Kiệt đến nữa, sẽ rất vui vẻ."
"Được, ngày mai anh gọi điện cho Gia Kiệt, hỏi ý kiến cậu ấy."
Lục Gia Kiệt nghe nói muốn đến Lục Hồng Quân ăn tết, không do dự đồng ý: "Tôi vừa đặt mua ít đồ tết định mang qua cho Tam thúc, đợi lát nói cho ông ấy biết chuyện này chắc chắn sẽ mừng rỡ không ngậm miệng được."
Lục Gia Quang ừ một tiếng rồi hỏi: "Tam thúc hiện giờ ở nhà công vụ, sợ sau này bị đơn vị thu hồi, nên muốn lén mua cái nhà trệt, nhưng ông ấy không đủ tiền."
Lục Gia Kiệt thấy chuyện này chẳng có gì to tát, nói chắc nịch: "Mua nhà làm gì, nếu nhà ông ấy bị thu hồi, tôi đón ông ấy về ở cùng. Tuổi cao sức yếu một mình không an toàn, lỡ có chuyện gì cũng không ai biết, ba bữa cơm cũng ăn bữa nay lo bữa mai. Về nhà tôi có dì giặt giũ nấu nướng, lại có Cường Cường với Tiểu Phượng bầu bạn, tốt biết bao."
Lục Gia Quang hỏi: "Việc này cậu đã nói với Tam thúc chưa?"
Lục Gia Kiệt nói đã nói mấy lần rồi, nhưng Lục Hồng Quân không đồng ý: "Tam thúc nói, nếu bố mẹ tôi biết ông ấy đến ở nhà tôi, nhất định sẽ chạy đến Tứ Cửu thành làm ầm ĩ lên."
Thực ra Lục Hồng Quân lo lắng không chỉ có vợ chồng Lục nhị bá, còn có Mã Lệ Lệ. Bao năm tiếp xúc, hắn biết rõ Mã Lệ Lệ không phải người rộng lượng, lại thêm tình cảm vợ chồng không tốt. Hắn mà đến ở, ngày nào cũng chứng kiến vợ chồng họ cãi nhau cũng phiền lòng.
Lục Gia Quang nói: "Tam thúc đúng là không nên đến nhà cậu. Sức khỏe ông ấy hiện tại vẫn còn tốt, chờ Gia Hinh từ Cảng Thành về, chúng ta cùng nhau bàn bạc."
"Gia Hinh sẽ lo cho Tam thúc sao?"
Lục Gia Quang khẳng định chắc chắn: "Chỉ cần Tam thúc ly hôn với Đinh Tĩnh, Gia Hinh nhất định sẽ lo, chưa ly hôn thì không thể nói đến."
Chiều tối Lục Gia Kiệt về nhà, nói với Mã Lệ Lệ đang thái thịt: "Tôi đã nói với anh cả, năm nay đến nhà Tam thúc ăn tết. Ông cụ một mình hiu quạnh, chúng ta qua đó cho có không khí."
Hắn vốn định cùng Lục Gia Tông về quê ăn tết, nhưng Lục Phượng bị cảm đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, vì sức khỏe con bé nên quyết định ở lại Tứ Cửu thành ăn tết.
Mã Lệ Lệ nghe xong liền cuống lên, buông dao xuống nói: "Anh đã hứa với tôi rồi, năm nay đón bố mẹ tôi đến ăn tết cùng mà."
Lục Hồng Quân đã về hưu, không cần nịnh nọt nữa, nửa năm nay bà ta ra vẻ ta đây, thái độ cũng không còn niềm nở như trước.
Lục Gia Kiệt mặt mày sa sầm: "Tôi khi nào hứa đón bố mẹ cô đến nhà ăn tết? Mã Lệ Lệ, cô nói dối như cuội."
"Hôm đó trước khi đi ngủ, anh đã tự miệng hứa."
Lục Gia Kiệt không nhớ có chuyện này, rất có thể lúc đó hắn ngủ gà ngủ gật bị lừa. Hắn chẳng nể mặt Mã Lệ Lệ, nói: "Đến nhà tôi ăn tết là không thể nào. Tôi sẽ đưa Cường Cường và Tiểu Phượng đến chỗ Tam thúc ăn tết, cô không đi thì về nhà bố mẹ cô."
Mã Lệ Lệ vừa giận vừa sốt ruột: "Lục Gia Kiệt, tôi đã nói với bố mẹ tôi rồi, anh làm vậy tôi biết giấu mặt vào đâu?"
Một năm qua chịu nhịn làm thân phận dưới cơ, thái độ Lục Gia Kiệt cũng dịu dàng, cho nên mới dám đưa ra yêu cầu này. Lúc đó thấy hắn đồng ý còn tưởng mọi chuyện đã xong, nào ngờ hắn lại trở mặt.
Lục Gia Kiệt hừ lạnh: "Đấy là việc của cô.
Mã Lệ Lệ, ngươi muốn làm con gái hiếu thảo ta không cấm, nhưng đừng lôi ta cùng hai đứa nhỏ vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận