Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 117: Tám bốn năm (length: 7769)

Một đêm tỉnh dậy, bên ngoài trắng xóa, tuyết hoa rơi lả tả như liễu rủ trong gió nhẹ. Lục Gia Hinh đưa tay đón, tuyết rơi vào tay liền tan.
Tiểu Thu thấy vậy, vội vàng đến đẩy nàng về phòng: "Tiểu cô, người yếu ớt không chịu được gió lạnh, sẽ cảm mạo."
Hôm nay là Nguyên Đán, cơ quan xí nghiệp và trường học đều nghỉ, nên họ cũng không đi bày quầy bán hàng.
Lục Gia Hinh mỉm cười. Cả đám này coi nàng như búp bê sứ, cái này không được ăn, cái kia không được làm: "Chờ một chút chúng ta đi Cố Cung ngắm tuyết."
Đề nghị này bị mọi người phản đối, Tiểu Thu nói: "Tiểu cô, đợi người khỏe lại chúng ta cùng người đi Cố Cung chơi, bây giờ không được."
Vì Lục Gia Hinh ở Dương Thành nửa tháng bị cảm hai lần, dù về Tứ Cửu thành không bị bệnh lại, mọi người vẫn không yên tâm.
Lục Gia Hinh biết đi chơi không được, nghĩ một chút lại nảy ra ý khác: "Vậy trưa nay chúng ta ăn lẩu, vừa mấy hôm trước mua nồi đồng, hôm nay có thể dùng."
Mấy hôm trước nàng đi dạo phố, thấy bán nồi đồng liền mua, trời tuyết lớn ăn lẩu là thích nhất.
Đều là thanh niên, nồi lẩu rất có sức hấp dẫn với họ. Đúng lúc trời lạnh giá bớt được nhiều món mặn, thức ăn hầm còn để khoai tây, củ cải, cải trắng.
Ăn xong điểm tâm, Tiết Mậu và Tiền Tiểu Tiểu bận rộn chuẩn bị. Hơn tám giờ Lục Gia Quang gọi điện cho nàng, nói có người từ thảo nguyên Tây Bắc mang vào một đàn dê, biết nàng thích ăn nên cùng đồng nghiệp hùn mua một con, đợi lát nữa mổ xong sẽ mang đến cho nàng.
Thật đúng lúc, Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Đại ca, em đang muốn ăn lẩu thì anh mang thịt dê đến. Hôm nay nghỉ, anh bảo Lục Bình và Lục An đến chỗ em ăn lẩu, đông người cho vui."
Nếu là ngày thường Lục Gia Quang chắc chắn sẽ từ chối, sợ mấy đứa nhỏ đến ồn ào Lục Gia Hinh, nhưng vừa có việc muốn nhờ nàng giúp: "Lục Bình hiện đang học năm hai, sang năm tốt nghiệp. Chị dâu anh nói thầy thuốc thời buổi này, bằng chuyên khoa vẫn còn thấp, muốn nó thi nghiên cứu sinh, nhưng nó không chịu. Gia Hinh, em với Lục Bình bằng tuổi nhau, em có thể giúp anh khuyên nó được không?"
Đây là chuyện lớn, Lục Gia Hinh tự nhiên không từ chối.
Khoảng mười giờ, có người mang đến nửa con dê, cộng thêm nhà Lục Gia Hinh có cá, thịt bò, tôm, lại làm thêm sáu loại rau, trưa đó tám người ăn uống no nê.
Ăn xong, Lục Gia Hinh kéo Lục Bình ra sân đi dạo: "Năm nay em học năm hai, sang năm tốt nghiệp, có kế hoạch gì cho tương lai chưa?"
Lục Bình có tướng mạo tiêu chuẩn của người nhà họ Lục, mày rậm mắt to ngũ quan đoan chính, dáng người cũng cao ráo, chỉ hơi ngại ngùng. Anh thi đậu đại học điểm cao, Lục đại bá vui mừng mở tiệc ăn mừng ở nhà. Anh lắc đầu nói: "Tốt nghiệp trường sẽ phân công, phân đi đâu thì đi."
Lục Gia Hinh nói: "Lục Bình, bệnh viện sau này khi thăng chức và xét duyệt chức danh, cùng trình độ sẽ ưu tiên người có bằng cấp cao hơn, em với tấm bằng này sẽ rất thiệt thòi. Nếu muốn phát triển sự nghiệp tốt thì phải học tiếp, tốt nhất là học lên tiến sĩ."
Nàng không hiểu về y thuật, nhưng biết trong cơ quan nhà nước bằng cấp cũng là một tiêu chuẩn để xét duyệt. Từng có một đoạn video làm nàng ấn tượng sâu sắc. Có một bác sĩ khoa nhi giàu kinh nghiệm, y thuật lẫn y đức đều tốt, được bệnh nhân và đồng nghiệp khen ngợi. Nhưng vì bằng cấp chỉ là đại học nên không được xét duyệt chức danh, không tăng lương, vì cuộc sống nên bất đắc dĩ phải nghỉ việc sang bệnh viện tư.
Lục Bình không nói gì, những lời này cha mẹ cũng đã nói rồi.
Lục Gia Hinh nhìn vẻ mặt anh liền biết anh không nghe lọt tai: "Ngày trước mẹ dạy em làm bánh, em cũng không thích, bị mẹ bắt ép học.
Sau này ta ở cố đô bị mất trí nhớ, không nhớ rõ thân phận của mình, lại còn biết làm đồ ăn vặt, dựa vào kỹ năng này nuôi sống bản thân."
Lục Bình khẽ gật đầu: "Ta nghe cha mẹ nói qua. Tiểu cô nương, ngươi chịu khổ rồi."
Lục Gia Hinh nói: "Ta kể cho ngươi nghe chuyện này là muốn ngươi hiểu rõ, chúng ta hi vọng ngươi thi nghiên cứu sinh cùng tiến sĩ là vì muốn tốt cho ngươi. Chính ngươi đi tìm hiểu, chuyên khoa sinh đãi ngộ thế nào, sinh viên chưa tốt nghiệp đãi ngộ thế nào, nghiên cứu sinh cùng tiến sĩ lại là đãi ngộ thế nào."
"Lục Bình, nhân sinh là của chính ngươi, nếu ngươi không muốn tiến tới muốn sống lay lắt thì không ai có thể ép buộc ngươi. Chỉ là sau này thất bại hối hận rồi, cũng đừng có nói với chúng ta."
Lục Bình rơi vào trầm tư.
Hơn bốn giờ chiều, Tô Hạc Nguyên đến, còn xách hai túi đồ: "Hạc Minh nói thân thể ngươi không tốt, mua chút hải sâm vi cá để ta mang cho ngươi."
Đón người vào nhà chính, Lục Gia Hinh pha một ly trà cho hắn rồi hỏi: "Tô tiên sinh trở về khi nào?"
Tô Hạc Nguyên vừa lấy đồ từ trong túi xách, vừa nói: "Chiều hôm qua trở về, Lục cô nương, sáu mẫu giày ngươi thiết kế bán rất chạy, đây là lì xì cho ngươi."
Lấy ra một túi hồ sơ phồng lên đặt lên bàn, Tô Hạc Nguyên giải thích: "Lục cô nương, đây là thưởng của công ty, không phải ta riêng đưa cho ngươi. Bên Cảng Thành có một quy củ bất thành văn, kiếm được nhiều tiền, lão bản đều sẽ lì xì cho nhân viên quan trọng một bao lì xì lớn. Ngươi làm nhà thiết kế, càng không thể thiếu."
Lục Gia Hinh nhìn túi hồ sơ, bên trong chắc phải có hơn một nghìn, trên mặt nàng nở nụ cười: "Xem ra kiếm lời mấy triệu, nếu không thì sẽ không cho ta một bao lì xì lớn như vậy."
Tô Hạc Nguyên cũng không giấu giếm nàng: "Giày vừa lên thị trường đã cháy hàng, đến giờ đã kiếm lời hơn một triệu, tiếp theo chắc còn có thể kiếm thêm 3,4 triệu nữa."
Đương nhiên, đây không chỉ là lợi nhuận ở Cảng Thành, còn bao gồm cả xuất khẩu, những chi tiết này cũng không cần nói với Lục Gia Hinh.
Lục Gia Hinh nghe con số lợi nhuận này liền biết làm nhãn hiệu cao cấp, nàng không động vào túi hồ sơ, cười hỏi: "Tô tiên sinh nói với ta chuyện này để làm gì? Sáu đôi giày đó là linh cảm bất chợt, là vận may, đúng lúc gặp vận may chứ không phải muốn có là có được."
Thân thể nàng không thể mệt nhọc, lại lo lắng giao toàn quyền cho Lục Gia Kiệt sẽ làm hỏng việc, vì vậy mới bất đắc dĩ bán hàng cùng bản thiết kế cho Tô Hạc Nguyên. Chuyện đã xảy ra, chịu thiệt lớn như vậy cũng đành nhận, nhưng muốn lấy giá thấp như vậy mua bản thiết kế của nàng, đó là không thể nào.
Tô Hạc Nguyên lần này đến đúng là muốn bản thảo thiết kế mới: "Lục cô nương, nếu ngươi thiết kế giày không kém mẫu trước, giá cả ngươi cứ định."
"Ta hiện tại không thiếu tiền tiêu."
"Không ai chê tiền nhiều."
Lục Gia Hinh cười tủm tỉm nói: "Ta thấy tiền đủ tiêu là được rồi. Tiền quá nhiều mà không có đủ năng lực, khác gì ôm búp bê Kim Nguyên Bảo ở Nháo thị. Tô tiên sinh, ngươi nói có đúng không?"
Tô Hạc Nguyên lần đầu tiên tiếp xúc với Lục Gia Hinh đã cảm thấy cô nương này rất lợi hại, lần này nàng không muốn bán bản thảo thiết kế cũng nằm trong dự đoán: "Lục cô nương, hiện tại thị trường chứng khoán Cảng Thành đang đình trệ, ngươi nhất định phải dùng số tiền còn lại mua cổ phiếu sao?"
Lục Gia Hinh kiếp trước từng chơi cổ phiếu, nhưng mà không có nghiên cứu sâu. Nhưng mà những công ty hơn ba mươi năm sau vẫn tồn tại, mua cổ phiếu của họ chắc chắn không sai: "Xác định rồi, mua Tân Hồng căn cứ sinh."
Cổ phiếu chắc chắn có lúc lên lúc xuống, biến động ngắn hạn nàng không dám chắc, nhưng nắm giữ lâu dài chắc chắn sẽ kiếm lời.
117...
Bạn cần đăng nhập để bình luận