Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 144: Đáp lễ (length: 7679)

Cô Hồng cùng thầy thuốc họ Hứa lại đến, đề rất nhiều đồ, toàn là đồ bổ dưỡng, nào là hoa nhựa cây, yến sào cùng hải sâm. Hải sâm này to hơn hải sâm Lục Gia Hinh tự mua không chỉ một lần.
Lục Gia Hinh nhìn thấy những thứ này liền hiểu rõ, hẳn là từ Hương Cảng mang đến, chỉ là không thấy người nên thấy thì mới yên tâm. Thấy dáng vẻ của nàng cùng bà Cố đúng là giống nhau, cô Hồng mới đem đồ ra. Đây cũng là lẽ thường tình, dù sao nghe đồn nhiều cũng không bằng tận mắt chứng kiến.
Cô Hồng nói: "Cô Hai, mấy thứ này ăn rất bổ. Cô bây giờ thân thể yếu càng nên ăn nhiều một chút, như vậy mới mau khỏe."
Lục Gia Hinh khéo léo từ chối: "Tôi đang uống thuốc, nhiều thứ không thể ăn. Tôi nghe nói bà Cố sức khỏe cũng không tốt, những thứ này cứ để bà ấy dùng."
"Bà cụ có phần riêng, đây là cố ý mua cho cô."
Lục Gia Hinh vẫn từ chối, nói rõ không nhận của không nên, đồng thời đưa tiền đã chuẩn bị sẵn cho cô ta: "Đây là tiền TV và tủ lạnh. Thật xin lỗi, tôi không có ngoại tệ, chỉ có thể đưa tiền Trung Quốc."
Cô Hồng ngây người, nàng không ngờ Lục Gia Hinh không những không cần thuốc bổ mà tiền điện Liên gia đưa cũng muốn trả lại. Nàng đẩy tiền về phía Lục Gia Hinh, vừa cười vừa nói: "Cô Hai, trước khi tôi đến, bà cụ có nói cô thiếu gì cứ mua cho cô."
Lục Gia Hinh rất thành thật nói: "Cô Hồng, mẹ tôi khi còn sống thường nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác. Cho dù kết quả giám định chứng minh bà Cố là dì bà tôi, tôi cũng không cần nhiều đồ như vậy. Thiếu gì tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền mua."
Ví dụ như TV và tủ lạnh, nàng không phải mua không nổi mà là chưa dùng đến. Nàng có radio, mỗi ngày đều nghe tin tức, cũng nghe đài BBC. Còn tủ lạnh, mùa đông Bắc Kinh chính là cái tủ lạnh tự nhiên, cho nên định chờ ấm lên rồi mua.
Cô Hồng nghe vậy nụ cười trên mặt càng đậm: "Không cần giám định tôi cũng biết, cô chắc chắn là cháu gái bà cụ. Cô Hai, đây là bà cụ cố ý mua cho cô bồi bổ sức khỏe. Người xưa nói tốt, quà của người lớn không thể chối từ, cô Hai không thể phụ lòng tốt của bà cụ."
Lời đã nói đến mức này, Lục Gia Hinh cũng không tiện từ chối nữa.
Cô Hồng lấy máy ảnh chụp cho Lục Gia Hinh, cảm thấy nàng ăn mặc quá giản dị: "Cô Hai, cô có quần áo màu sắc tươi sáng một chút không, con gái mặc đồ sáng sủa sẽ xinh hơn."
Lục Gia Hinh có quần áo sáng màu, nhưng nàng không muốn đi thay: "Tôi thấy bộ này rất đẹp rồi, cứ thế này mà chụp!"
Không thể phủ nhận quần áo rất vừa người, cũng rất hợp dáng nàng, chỉ là màu sắc quá nhạt. Cô Hồng nói: "Bà cụ thích quần áo sáng màu, nhìn vừa đẹp lại có tinh thần."
Lục Gia Hinh ồ một tiếng rồi nói: "Chụp đi!"
Bà Cố thích quần áo sáng màu là chuyện của bà ta, liên quan gì đến mình. Nàng muốn mặc gì, muốn làm gì đều theo ý mình, không thể để người ta can thiệp.
Cô Hồng cau mày, thấy nàng tính tình hơi khó chiều.
Chụp ảnh xong, Lục Gia Hinh nói mệt muốn ngủ trưa: "Tôi mỗi ngày giờ này đều ngủ trưa, không ngủ buổi chiều và buổi tối sẽ không có tinh thần."
Chuyện vừa rồi làm nàng không vui, cũng không muốn tiếp tục tiếp cô Hồng. Với tình hình này, cho dù đi Hương Cảng nàng cũng không định sống cùng bà Cố.
Đi ra ngoài, cô Hồng lắc đầu nói: "Tính tình cô Hai như này, tôi phải nói rõ với bà cụ."
Chỉ là bảo thay bộ quần áo sáng màu cũng không chịu. Đợi đến Hương Cảng vào nhà họ Hà, nếu xảy ra mâu thuẫn với cô Tôn, cậu Tôn, người khó xử vẫn là bà cụ.
Hứa thầy thuốc là bác sĩ riêng của Cố nữ sĩ, hắn nghĩ khác với Hồng Cô: "Hồng Cô, biểu tiểu thư và Hình tiểu thư tính tình hoàn toàn khác nhau, lão thái thái có thể sẽ càng thích."
Hình Ngọc Quân tính tình mềm mỏng, người cũng ôn hòa, từ khi hắn đến phục vụ Cố lão thái thái liền chưa từng thấy cô nương này nổi giận. Kết quả sao? Bị Hà Thắng Bân của tam phòng vài câu đã dỗ dành được, suýt chút nữa hại Cố lão thái thái mất mạng. Có tiền lệ như vậy, nếu biểu tiểu thư cũng có tính cách đó, lão thái thái ngược lại sẽ lo lắng.
Tiết Mậu kỳ lạ hỏi: "Hình Tỷ, sao họ lại đi rồi? Tặng chúng ta đồ quý giá như vậy, đáng lẽ phải giữ họ lại ăn cơm tối."
Lục Gia Hinh ngáp một cái, nói: "Họ ăn không quen đồ ăn ở đây. Thôi, ta buồn ngủ, ngươi tự làm việc của mình đi!"
TV và tủ lạnh đều là đồ lớn, rất nhiều người trong ngõ nhỏ đều thấy, thím mập lại càng không cần phải nói. Vốn tưởng Lục Gia Quang sau khi tan làm sẽ đến hỏi thăm, không ngờ đến tối cũng không thấy người.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Cô cùng Hứa thầy thuốc đã đến gõ cửa. Hứa thầy thuốc rút máu cho Lục Gia Hinh, cẩn thận cất kỹ liền chuẩn bị đi.
Lục Gia Hinh đưa chiếc hộp vuông màu đỏ chạm khắc hình hoa mẫu đơn cho Hồng Cô, đợi Hồng Cô tỏ vẻ nghi hoặc, nàng giải thích: "Đây là quà ta tặng Cố nữ sĩ, hi vọng nàng sẽ thích."
Được Cố nữ sĩ tặng nhiều đồ như vậy, nàng nhất định phải đáp lễ, tối qua suy nghĩ một chút thấy tặng ngọc sức là tốt nhất. Đồ trang sức của mẹ để lại nàng sẽ không đụng đến, đồ trang sức bằng ngọc Dương Chi mà Tô Hạc Minh tặng vừa vặn phù hợp.
Hồng Cô cũng là người thường thấy đồ tốt, nhìn thấy chiếc hộp này hơi kinh ngạc, nàng hai tay nhận lấy: "Biểu tiểu thư tặng quà, lão thái thái nhất định sẽ thích."
Vì phải đuổi máy bay, hai người nhanh chóng rời đi.
Lục Gia Hinh tiễn người xong, rửa mặt rồi cùng Tiểu Tiểu tập Bát Đoàn Cẩm. Kiên trì vài tháng nay, nàng hiện tại tập cũng ra dáng rồi.
Ngồi trên xe, Hứa thầy thuốc nhìn thấy chiếc hộp cổ kính, nói: "Hồng Cô, vân gỗ và màu sắc của chiếc hộp này trông giống bàn trang điểm của lão thái thái vậy?"
Hồng Cô gật đầu: "Bàn trang điểm của lão thái thái làm bằng gỗ hoàng hoa lê, chiếc hộp này cũng vậy."
Hứa thầy thuốc không cho rằng đây là trùng hợp, cảm thấy cô nương này rất hào phóng. Lão thái thái hiện tại như vậy, nên tìm người có chủ kiến, không dễ bị người khác nắm giữ ở bên cạnh.
Lục Gia Hinh ăn sáng xong liền đến bưu điện, vừa gọi điện được liền nói: "Tô Hạc Minh, xin lỗi nhé, ta đã đem đồ vật ngươi tặng ta đi tặng người khác rồi."
Tô Hạc Minh biết chân tướng sau vừa buồn cười vừa bất lực, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sáng sớm gọi điện thoại đến có chuyện quan trọng gì chứ? Đồ vật tặng cho ngươi chính là của ngươi, muốn xử lý thế nào cũng không cần nói với ta."
Lục Gia Hinh nói: "Ngươi tặng ta quà, ta chuyển tặng cho người khác cũng phải nói cho ngươi một tiếng chứ."
Tô Hạc Minh không để ý nàng tặng đồ cho người khác, lại tò mò là tặng cho ai: "Ai mà mặt mũi lớn vậy, khiến Gia Hinh muội muội tặng cả đồ trang sức trị giá hơn mười ngàn?"
Ở Bằng Thành, bộ trang sức bằng ngọc Dương Chi nguyên vẹn có giá trị hơn mười ngàn, mang đến tiệm châu báu ở Cảng Thành ít nhất cũng gấp năm lần. Anh trai hắn đã nhắc nhở hắn, đồ cổ và ngọc sức trong tay đều phải giữ lại, không được tặng người càng không được bán.
Lục Gia Hinh nói: "Là Cố nữ sĩ. Nàng sắp xếp người đến Tứ Cửu Thành rút máu cho ta, mang về Cảng Thành làm giám định DNA xem chúng ta có quan hệ huyết thống hay không. Nàng tặng rất nhiều thuốc bổ cho ta, còn mua TV và tủ lạnh nữa. Nàng tặng nhiều đồ như vậy, ta nhất định phải đáp lễ, đồ của ngươi tặng rất phù hợp."
"Cố nữ sĩ à, vậy thì khó trách."
144.
Bạn cần đăng nhập để bình luận