Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 111: Tốt mẹ kế (length: 7590)

Lục Gia Hinh học xong Bát Đoàn Cẩm, Tiền sư phụ liền chuẩn bị rời đi. Không phải về nhà, mà là đi Đông Bắc gặp một lão bằng hữu.
Lục Gia Hinh nói: "Tiền sư phụ, ngươi chừng nào thì trở về?"
Tiền sư phụ nói muốn ở đó nán lại một thời gian: "Ta, lão bằng hữu kia ngã bệnh, đoán chừng năm trước không về được. Sớm ra Giêng, muộn thì bốn năm tháng."
Lần này đi vừa là thăm lão bằng hữu cũng là giải quyết xong một chút chuyện cũ. Chờ thêm vài năm nữa, muốn đi xa nhà cũng khó khăn, thừa dịp còn đi lại được thăm hỏi những lão bằng hữu này giải quyết một số việc, như vậy cũng sẽ không lưu lại tiếc nuối.
Lục Gia Hinh nói: "Tiền sư phụ, hi vọng ngươi có thể về sớm một chút, ta chỗ này còn có việc muốn mời ngươi đi làm."
Tiền sư phụ vẫn rất tình nguyện làm việc cho Lục Gia Hinh, giúp đỡ tìm người trung gian đã cho hai trăm thù lao. Nói chuyện rộng rãi, người cũng hào phóng, hắn chỉ thích những khách hàng như vậy: "Chuyện gì?"
"Muốn đi một chuyến cố đô. Nhưng mà không nóng nảy, chờ ngươi từ Đông Bắc trở về bàn lại."
"Được."
Lục Gia Hinh nghĩ đến thân thể của mình không được tốt, nói: "Tiền sư phụ, Đông Bắc bên kia có rất nhiều dược liệu quý. Thân thể ta này cần bồi bổ, như là gặp được nhân sâm, lộc nhung những dược liệu quý này, hi vọng có thể giúp ta mua xuống."
Tiền sư phụ nghiêm túc nói: "Lục cô nương, trẻ con không thể tùy tiện bồi bổ, bổ quá mức sẽ xảy ra vấn đề lớn. Ta có một người bạn thân thích nhà chính là như vậy, bởi vì không hiểu những điều này cho con gái sáu tuổi ăn lộc nhung, kết quả dược tính quá mạnh đứa bé chịu không nổi, trí lực dừng lại ở bảy tuổi."
Bổ quá không hấp thụ nổi, điều này Lục Gia Hinh hẳn cũng biết: "Tiền sư phụ yên tâm, ta sẽ không ăn bậy, sẽ hỏi qua đại phu."
Có lời này Tiền sư phụ yên tâm: "Nếu ngươi tin được ta, trước hết đưa năm ngàn đồng. Đến bên kia ta sai người nghe ngóng, hẳn là có thể mua được chút."
Hắn Nam Bắc rong ruổi kiến thức rộng rãi, những dược liệu quý như nhân sâm hoang dã cùng lộc nhung hoang dã, trong tay những thợ săn sẽ giữ lại một ít dùng riêng. Nhiều cũng không dám chắc, nhưng cho Lục Gia Hinh một chút vẫn là không vấn đề.
Lục Gia Hinh cười nói: "Tiền sư phụ, nói lời này lại khách sáo. Ta nếu không tin được ngươi, cũng sẽ không nhờ ngươi hỗ trợ tìm người điều tra Đinh Tĩnh."
Ngày hôm sau Tiền sư phụ liền đi, lúc chia tay Tiền Tiểu Tiểu rất tiêu sái phất phất tay: "Lão đầu tử, mang nhiều điểm dược liệu tốt về ngâm rượu nhé!"
Nhìn nàng dễ dàng như vậy, Tiết Mậu nhịn không được hỏi: "Ngươi không có một chút không nỡ sao?"
Hỏi một chút mới biết được, Tiền sư phụ lúc trẻ ở bên ngoài xông pha, sau khi kết hôn có con cũng hơn nửa thời gian ở bên ngoài. Cho đến khi nàng năm tuổi, bà nội mất vì bệnh, ba gặp tai nạn té gãy chân, mẹ tái giá, Tiền sư phụ mới không còn đi xa nữa. Thế nhưng năm năm trước, hắn lại bắt đầu thường xuyên ra ngoài.
Tiết Mậu miệng nhanh hơn não: "Cha mẹ ngươi đều còn sống sao?"
Hắn nhìn Tiền Tiểu Tiểu đi theo Tiền sư phụ, còn tưởng rằng nàng giống mình cha mẹ đều mất. Suy nghĩ như vậy cũng bình thường, cha mẹ còn sống sẽ không để con gái trời Nam biển Bắc chạy.
Tiền Tiểu Tiểu nhún vai nói: "Cha ta té gãy chân, mẹ ta nghe người ta nói thương thế đó trị không được cả đời liệt giường, bà ấy liền cuốn tiền trong nhà chạy về nhà mẹ đẻ, không được mấy ngày liền tái giá đến trấn bên cạnh. Cha ta lúc đó sống không bằng chết, nhưng không nỡ bỏ ta sợ mình chết không ai chăm sóc, đúng lúc này ông nội trở về. Ông đưa cha ta đến thành phố chữa trị, ở bệnh viện trị hơn hai tháng, về nhà lại dưỡng hơn một năm. Chân khỏi rồi, ông nội lại nhờ bà mối tìm cho ông một người vợ mới."
Nhìn trên mặt nàng không có chút lo lắng, Tiết Mậu tò mò hỏi: "Mẹ kế ngươi không có ngược đãi ngươi sao?"
Tiền Tiểu Tiểu cười nói: "Không có, không phải mẹ kế nào cũng xấu, nàng rất tốt, coi tôi như con gái ruột mà đối đãi."
Đương nhiên, cũng có chỗ phiền: "Mẹ tôi thích suy nghĩ lung tung, nói tôi không có dáng vẻ con gái sau này khó lấy chồng. Tôi không thích nghe nàng nhắc đến, nên ở cùng ông nội tôi."
Tiền sư phụ tính tình khá kỳ quái, sau khi con trai tái hôn liền dọn ra ngoài sống một mình. Không ngờ Tiền Tiểu Tiểu chịu ảnh hưởng của ông, rất thích võ công lại chịu được khổ cực, thấy nàng có tố chất tốt Tiền sư phụ liền dạy. Sau đó, hai ông cháu sống cùng nhau.
Tiết Mậu thấy nàng rất may mắn: "Vậy mẹ ruột của ngươi đâu?"
Tiền Tiểu Tiểu thản nhiên nói: "Trước bảy tuổi tôi vẫn tưởng người hiện tại là mẹ ruột, đến bảy tuổi mới biết không phải. Ông nội tôi nói không cần để ý chuyện quá khứ, ai tốt với tôi mới là quan trọng nhất, nên cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của tôi và mẹ."
"Năm ngoái mẹ ruột tôi bỗng dưng tìm đến tôi, nói năm đó bà ấy bất đắc dĩ, từ khi rời đi luôn nhớ mong tôi. Tôi hỏi bà ấy có nỗi khổ gì thì sao, năm đó đã bỏ rơi tôi, vậy tôi cũng coi như bà ấy đã chết, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Có thể nói ra những lời dứt khoát như vậy nếu không phải nội tâm mạnh mẽ, nếu không phải nhận được đủ đầy yêu thương. Lục Gia Hinh cảm thấy nàng hội tụ cả hai.
Tiết Mậu khen ngợi: "Vậy cha ngươi rất tốt, không giống ba của Hinh Tỷ. Lấy vợ sau liền không thương Hinh Tỷ, bị hại đến suýt mất mạng cũng không truy cứu."
Tiền Tiểu Tiểu không cần suy nghĩ nói: "Vậy coi như hắn chết rồi."
Lục Gia Hinh nghe xong không nhịn được bật cười, lời này đúng là nói trúng lòng nàng: "Ngươi nói rất đúng, coi như hắn chết rồi."
Đến giờ cơm, Tiểu Thu nói với Lục Gia Hinh: "Ngũ tẩu vừa gọi điện về, nói nàng muốn đi xem nhà, bảo chúng ta ăn cơm tối không cần chờ nàng."
Tối muộn Mã Lệ Lệ mới về, vừa về đến nhà liền đi tìm Lục Gia Hinh, kể lại tình hình xem nhà hôm nay: "Nhà đó không lớn bằng chỗ này, nhưng cũng là nhà riêng biệt, bốn gian phòng lớn, cộng thêm một nhà bếp ở giữa. Chỉ là ở khu Đông Thành, hơi xa chỗ này, mà giá họ đưa ra cũng khá cao, tận tám ngàn sáu."
Có thể kể lại với nàng, chứng tỏ khá ưng ý, nhưng vì một số lý do vẫn đang do dự. Lục Gia Hinh hỏi: "Có sân không?"
"Có sân, nhưng chỉ bằng một nửa sân nhà này."
Hiện tại, các phòng trong Tứ Hợp Viện đều rất rộng rãi, bốn gian phòng cộng thêm sân và bếp ở giữa, chắc chắn trên một trăm hai mươi mét vuông. Đông Thành thuộc vòng hai, tám ngàn sáu có hơi cao, nhưng mua chắc chắn không thiệt.
Lục Gia Hinh hỏi: "Nhà còn tốt không? Nếu được như nhà tôi thì có thể chốt. Nếu đổ nát thì phải ép giá, sửa nhà lại tốn thêm một khoản."
Mã Lệ Lệ nói: "Nhà cũng được như nhà này, thậm chí có chỗ còn tốt hơn, chỉ là xa chỗ này quá lại vượt quá dự tính của tôi."
Lục Gia Hinh biết nàng đang lắn tắn chuyện giá cả, liền cười nói: "Bây giờ xe buýt cũng nhiều, đi xe buýt qua đó rất nhanh. Vượt dự toán cũng không cần lo lắng, hai hôm trước Tô Hạc Minh gọi điện nói với tôi, Ngũ ca làm việc rất tốt. Nếu Ngũ ca muốn làm ở nhà máy điện tử của hắn, mỗi tháng lương ba trăm."
Lời này ngầm nói với Mã Lệ Lệ, Lục Gia Kiệt có khả năng trả nợ, ba bốn ngàn nợ bên ngoài anh ta một năm là trả hết.
111..
Bạn cần đăng nhập để bình luận