Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 132: Không làm oan đại đầu (2) (length: 7951)

Bữa tối hôm trước, Lục Gia Kiệt nói với Lục Gia Hinh: "Hinh Hinh, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút."
"Vào thư phòng với ta!"
Vào thư phòng, Lục Gia Kiệt xin lỗi: "Đại ca đã nói với ta rồi. Hinh Hinh, thật xin lỗi, ta không ngờ nàng lại nói ra chuyện này, ta đã dặn dò nàng đừng nói ra mà."
Lục Gia Hinh lần này không mắng hắn, chỉ hỏi: "Nhị bá và Nhị bá mẫu là ai, vợ ngươi là người thế nào, trong lòng ngươi không có chút nào nắm chắc sao?"
"Đại tẩu rất kín đáo, nhiều chuyện Đại ca sẽ không nói cho nàng. Không phải không tin tưởng, mà là những chuyện không liên quan đến bản thân và gia đình thì không cần thiết phải để nàng biết. Lỡ miệng nói ra sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến gia đình."
Lục Gia Kiệt cúi gằm mặt xuống đất: "Gia Hinh, thật xin lỗi."
"Chuyện sau đó, Đại ca có nói cho ngươi không?"
"Chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt hắn cũng biết Đại ca chưa nói cho hắn biết, nhưng chắc là chưa tìm được cơ hội. Lục Gia Hinh cũng không giấu giếm hắn: "Lúc ta mới về mọi chuyện vẫn yên ổn, nhưng một thời gian sau khu Quang Minh đường xuất hiện rất nhiều lưu manh, ta ra ngoài còn bị theo dõi."
Lục Gia Kiệt giật mình kêu lên: "Hinh Hinh, chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói cho ta? Nguy hiểm quá!"
Lục Gia Hinh nhìn hắn, nói: "Lúc đó ta ít ra ngoài, cũng không biết những chuyện này. Là khi ngươi về, Hoa đại ca nghi ngờ nên gọi điện hỏi sở trưởng công an quản lý khu vực của chúng ta, mới biết dạo đó khu Quang Minh đường không yên ổn. Sau đó ta hỏi Tạ phu nhân, là Tạ gia ra mặt, những kẻ có ý đồ xấu mới rút lui."
Lục Gia Kiệt trố mắt hỏi: "Là Ngũ tẩu nói chuyện tiền đặt cọc cho người Mã gia, sau đó việc này truyền đi khiến đám du côn kia tìm đến?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không rõ ràng, có lẽ là người Mã gia tiết lộ tin tức, có lẽ là Đinh Tĩnh giở trò, có lẽ là có người biết tin ta kiếm được tiền nên đánh chủ ý. Chỉ là hành vi của ngươi đã mang đến cho ta tai họa ngầm rất lớn."
Lục Gia Kiệt tự tát vào miệng mình: "Gia Hinh, thật xin lỗi, ta thật sự, thật sự không ngờ sẽ như vậy. Gia Hinh, ngươi yên tâm, ta sau này nhất định giữ mồm giữ miệng."
"Ngươi cứ tin ta, ta sẽ giữ mồm giữ miệng, lần này ngươi cho ta tiền thưởng, trừ Đại ca ra ta chưa nói với ai."
"Ta không phải cố ý nói với Đại ca, là lúc trả tiền hắn hỏi ta mới nói. Gia Hinh, ta sau này nhất định sẽ sửa, ngươi đừng giận nữa được không?"
Lục Gia Hinh hỏi: "Ngũ tẩu vay người ta bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn rưỡi, Cát Tường thì nghiêm khắc hơn, nhà đó nàng vay hai ngàn. Thiếu năm trăm, nàng bán dây chuyền vàng và nhẫn vàng ta mua cho nàng lúc cưới." Lục Gia Kiệt nói.
Mã Lệ Lệ cứ tưởng những chuyện này Lục Gia Kiệt không biết, nhưng người Mã gia có thể sẽ không giấu, qua lại một hai lần thì truyền đến tai mẹ vợ.
"Số nợ này ngươi định làm thế nào?"
Lục Gia Kiệt nói: "Ta không thể trả thay họ số tiền đó. Nếu lần này trả, sau này nàng lại đi vay tiền chu cấp nhà mẹ đẻ, ta làm mãi cũng không hết."
Cũng may là hắn nghĩ được như vậy, coi như còn có đầu óc.
Lục Gia Hinh nói: "Người ta cho nàng vay cũng là vì biết ngươi làm ăn ở Dương Thành kiếm được nhiều tiền, nếu không trả họ nhất định sẽ đến nhà làm ầm ĩ."
Lục Gia Kiệt cười khổ: "Đã đến nhà làm ầm ĩ rồi. Hôm nay có một lão bà đến cửa đòi nợ, còn nói nếu không trả tiền sẽ không tha cho chúng ta."
Lục Gia Hinh không bày mưu tính kế cho hắn, mà nói: "Tiền của người ta cũng là vất vả lắm mới kiếm được, họ cho Ngũ tẩu vay cũng là tin tưởng ngươi trả được. Cho nên chuyện này, ngươi không thể trốn tránh nói không trả."
"Ý ngươi là bảo ta trả tiền?
Hình Hình, không thể mở cái miệng này tử, đã có một lần ắt có lần thứ hai. Ta có người bạn bè thân thích chính là như vậy, bắt đầu lão bà hắn chỉ là cầm ít đồ về nhà ngoại, sau tới nhà phàm là có đồ tốt đều đưa về nhà ngoại, mấy đứa bé đều gầy như que củi.
Lục Gia Hinh tức giận nói: "Không có để ngươi trả tiền, chỉ là chuyện này ngươi phải giải quyết. Dù sao những người kia là hướng về phía ngươi mới vay tiền. Việc này không giải quyết, vạn nhất đụng phải cái xúc động đối với Cường Cường cùng Tiểu Phượng bất lợi làm sao bây giờ?"
"Trừ trả tiền, còn có thể có biện pháp nào giải quyết?"
Lục Gia Hinh cũng sẽ không cho hắn nghĩ kế, để chính hắn muốn đi. Hắn học xong trung học phổ thông liền đến thành phố đi làm, có ông chú tổng giám đốc công ty ở trong xưởng cũng không bị quá khí, hôn nhân cũng rất thuận lợi, hôn lễ đều không có quan tâm đều là Lục mẫu một tay xử lý. Cũng là như thế dưỡng thành ỷ lại trong lòng, có chuyện gì mình không nghĩ biện pháp giải quyết đều tìm Lục Hồng Quân cùng Lục Gia Quang quyết định. Cũng là như thế, đụng phải sự tình không ai quyết định liền từ lấy tính tình cầu làm, nhưng mà đầu óc càng sẽ không đi cân nhắc hậu quả.
Lục Gia Hinh chỗ này phòng nhiều, Lục Gia Kiệt mang theo con ở.
Lục Gia Kiệt suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra cái biện pháp tốt nào, hắn suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi tìm A Nhạc xin ý kiến. Dù sao hắn cũng đã biết, không có không quan trọng mất mặt. Trước khi đi dặn Cường Cường cùng Tiểu Phượng phải ngoan chớ quấy rầy Lục Gia Hinh, sau đó giao cho Tiểu Thu trông nom.
A Nhạc cũng không có xử lý qua việc này, nghĩ không ra biện pháp tốt, thế là đem mẹ của hắn gọi tới: "Mẹ, mẹ có không có biện pháp gì, vừa có thể giải quyết chuyện này lại có thể không trả tiền?"
Mẹ A Nhạc trợn nhìn con trai một cái, sau đó cùng Lục Gia Kiệt nói: "Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của người ta, không trả tiền lại cùng ngươi liều mạng. Ngươi coi như mặc kệ lão bà ngươi, cũng muốn lo lắng cho hai đứa con."
Lục Gia Kiệt biểu thị chính là có cái lo lắng này, cho nên mới muốn giải quyết chuyện này.
Mẹ A Nhạc đến cùng là người từng trải, rất nhanh liền giúp hắn nghĩ ra một chủ ý: "Lần này người ta cho vay tiền tưởng rằng nhà các ngươi có chuyện gì gấp, cũng không biết vợ ngươi vay tiền là vì trợ cấp nhà mẹ đẻ. Ngươi đem tiền trả lại, đồng thời nói cho mọi người vợ ngươi lại vay tiền thì không nhận. Vợ ngươi lại đi vay tiền, cũng không ai dám cho nàng mượn."
Lục Gia Kiệt suy nghĩ một chút nói: "Vạn nhất có người không tin lời, cảm thấy vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, còn cho nàng mượn thì sao? Lần này trả, lần sau lo lắng hai đứa bé lại muốn trả, kia đời ta chẳng phải là cho nhà họ Mã cùng nhà họ Nghiêm làm trâu làm ngựa?"
Lời này cũng có lý.
A Nhạc đột nhiên nói: "Vậy chi tiêu trong nhà ngươi cũng lo hết, để tiền lương vợ ngươi tích lũy lại trả nợ. Dù sao ngươi bây giờ kiếm nhiều lắm, cũng không trông cậy vào tiền lương vợ ngươi mà sống."
Lục Gia Kiệt cảm thấy chủ ý này không tệ.
Mẹ A Nhạc nghe xong lập tức nói: "Vợ ngươi phải đi làm, con ở nhà không ai quản, ngươi lại không muốn đưa bọn chúng đi nhà họ Mã. Cái kia dứt khoát thuê người, giúp các ngươi giặt giũ nấu cơm đưa đón con."
Lục Gia Kiệt nói: "Nhà ta hai đứa bé đều còn đi nhà trẻ, buổi trưa không về nhà ăn cơm."
"Buổi tối một bữa cũng nên ăn chứ? Thì thuê người buổi trưa đưa đón con rồi nấu cơm tối. Tốn không bao nhiêu tiền, con lại không cần đi nhà họ Mã bị khinh bỉ."
Lục Gia Kiệt cảm thấy chủ ý này không tệ, chuẩn bị sai người nghe ngóng.
Mẹ A Nhạc cười nói: "Còn tìm hiểu gì nữa? Cứ để chị tôi giúp ngươi trông nom con, chị ấy thích trẻ con, làm việc nhanh nhẹn cẩn thận, nấu ăn cũng rất ngon."
Lục Gia Kiệt cũng dứt khoát: "Được, chị xem dì A Nhạc lúc nào tiện tới?"
"Hết rằm tháng Giêng thì để chị ấy tới."
"Được."
132...
Bạn cần đăng nhập để bình luận