Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 902: Thuê người cùng nhau kiếm tiền

Các người chơi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rơi vào im lặng.

Nghi vấn có nhiều vô kể được không!!

Sao mà có cảm giác ngươi đang trong trò chơi vậy?

Ngươi chắc chắn không phải là đang tìm đường chết?

Nhưng mà, chỉ nói không trên kế hoạch, việc mà mỗi người bọn họ phải làm đã nó rất rõ ràng, thực sự không nêu ra được vấn đề.

Người chủ thuê này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy có hơi hổ.

Đám người không khỏi di chuyển ánh mắt về phía thủ lĩnh Đổng Gia Thần.

"Khụ khụ."

Giết linh thể?

Vừa nghe đến giải thưởng tặng thêm, Đổng Gia Thần bỗng chốc cảm thấy hứng thú.

Ợ...

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của đám người, Phương Hằng thầm suy nghĩ một chút, nói: "Tóm lại thử theo phương án này trước đã, ngoài ra để khích lệ các vị, ta sẽ tiến hành ghi chép cho các vị, mỗi lần thu hút thể vong hồn sơ cấp đến đều có giải thưởng tặng thêm, thế nào? Rất công bằng chứ?"

"Không sai."

Hai mươi điểm?

Đổng Gia Thần ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Giải thưởng bao nhiêu?"

"Cũng không cần làm bọn họ suy yếu sao?

"Ông chủ, ngươi chắc chắn làm như vậy sao? Không cần quan tâm những thể linh hồn kia, trực tiếp dẫn toàn bộ bọn họ qua là có thể?

Vậy cũng không phải phiền phức như vậy chứ?

Vốn dĩ, làm việc cả ngày có thể kiếm được mười điểm chủ thần, bây giờ, nếu như có thể thu hút mười thể vong hồn sơ cấp đến đây, thế lại là tặng thêm hai điểm!

Đám người ngây mặt, hoàn toàn không hiểu Phương Hằng muốn làm gì.

Một trăm con chính là hai mươi điểm, một ngàn con chính là hai trăm điểm...

"Hai mươi điểm."

Trong lòng Đổng Gia Thần khẽ động.

Bọn họ cũng không giống kiểu Lý Thiếu Cường nương nhờ Liên Bang này, mỗi tháng còn có Liên Bang cho lượng lớn tài trợ, phần lớn bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ông chủ này cũng quá là hào phóng rồi!

Cơ hôi không dễ dàng gì có được, nhất định phải vặt lông con dê này đến chết!

Khá lắm! Là một con dê béo!

Phương Hằng nói rồi, đi đến phía bên phải chỗ ngã rẽ giống như lần trước, trốn ở trong góc chín mươi độ của hai bức tường.

Ánh mắt Đổng Gia Thần nhìn Phương Hằng bỗng chốc phát sáng.

Đổng Gia Thần nói với các huynh đệ dẫn đến đây ở đằng sau: "Đều nghe thấy rồi, theo như ông chủ nói, chúng ta xuất phát!"

"Đã hiểu!"

"Được rồi, giải thích dừng ở đây, trong quá trình chúng ta tiến hành điều chỉnh dựa theo tình hình thực tế, thời gian có hạn, mau chóng xuất phát thôi."

Người chơi khác trong lòng thầm tính toán, lập tức tràn đầy sức lực.

Đổng Gia Thần cố giữ vững hơi thở, kiềm chế mình không tỏ ra quá kích động,

Hắn nhìn Phương Hằng, thấp giọng hỏi: "Ông chủ, ngươi chắc chắn sao?"

"Đương nhiên, ta nói chuyện vẫn luôn rất đáng tin cậy."

Nghề Vong linh học này đốt tiền thật đáng sợ.

Thậm chí là kiếm bội.

Lần này tuyệt đối không lỗ.

Ngày ngày trôi qua rất túng thiếu, đều nghéo đến sợ rồi.

Trải qua một phen khích lệ của Phương Hằng, trong nháy mắt, những người làm công phấn đấu giải tán sạch sẽ.

Nhân thời gian các người chơi rời đi, Đàm Sóc lấy ra từ chiếc thùng lớn phía sau xe đẩy hai thanh súng bắn nước loại cực lớn, tiện tay đưa cho Lý Thiếu Cường một thanh.

Lúc ban ngày hắn chính là đang đi mua cái này.

Đường kính lớn, van nén cường độ cao, vũ khí sử dụng kép, tầm bắn hữu hiệu bốn mươi mét.

Thiết kế đường ống vận chuyển nước cỡ lớn, phối hợp máy phát điện cỡ nhỏ, cắm một đầu khác của ống nước vào trong thùng nước là có thể sử dụng.

An toàn hữu hiệu không ô nhiễm.

Lý Thiếu Cường cầm lấy súng bắn nước ở trên tay, hắn tạm thời để nó sang một bên, rồi lấy giấy và bút ra để chuẩn bị điểm lại số lượng quái vật mà mỗi người chuyển tới.

"Phương Hằng, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì..."

Lý Thiếu Cường lại bày tỏ sự quan tâm đến Phương Hằng.

Nếu Phương Hằng vô tình chết đi, đợt đầu tư này thất bại chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó với tính cách của thầy Dicky thì có lẽ là hắn sẽ không thể lăn lộn ở hiệp hội nghiên cứu vong linh nữa.

"Ngươi yên tâm đi."

Phương Hằng là một người rất tiếc mạng sống.

Trước đó hắn đã lén tiến hành kiểm tra qua, lúc hắn đi vào trong hành lang Trầm Luân, hắn vẫn có thể đi qua đi lại thế giới trò chơi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Nghĩ đến đây, Đổng Gia Thần bắt đầu duy trì tốc độ chạy về.

Nhưng vì lý do an toàn, cũng như cân nhắc đến tính mạng của chủ thuê, Đổng Gia Thần vẫn quyết định thử đưa một con về trước.

Vì lý do an toàn, hắn còn cố ý bỏ ra một số tiền lớn để mua lá bùa bảo vệ tính mạng, sau khi kích hoạt có thể khiến tất cả các linh hồn ở mức trung cấp trở xuống nằm trong phạm vi bị choáng trong một thời gian ngắn.

Trong tình huống nguy cấp nhất, cùng lắm là hắn làm họ choáng rồi trốn ở trong trò chơi thôi!...

Đổng Gia Thần cảm thấy vận may của mình đúng là có hơi tệ, hắn đã đi vòng quanh ở hành lang Trầm Luân đâu đó nửa ngày, mà đến cả một nửa linh hồn sơ cấp đi lang thang cùng không thấy.

"Hửm! Tới rồi!"

Rốt cuộc vừa rẽ vào một khúc cua thì Đổng Gia Thần đã nhìn thấy một linh hồn sơ cấp đang đi lang thang ở phía trước.

Bắt đầu rồi!

Đổng Gia Thần có hơi kích động.

Khi linh hồn sơ cấp kia để ý thấy Đổng Gia Thần thì nó lập tức đuổi theo hắn.

Vốn dĩ, theo kế hoạch tối ưu như dự kiến, Đổng Gia Thần hoàn toàn có thể kéo một vài linh hồn sơ cấp về...

Hắn còn có kế hoạch dự phòng.

Nếu lỡ như gặp phải tình huống nào đó xảy ra đột ngột thì hắn trực tiếp núp ở trong trò chơi là xong chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận