Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 721: Xâm phạm (2)

Vậy sao?

Trong đầu của Đàm Sóc hiện ra dáng vẻ của Phương Hằng.

Ta không muốn xem cái gì mà phong cảnh ven đường đâu!

Người khác đều ngồi máy bay rồi, ta chỉ có thể bò trên mặt đất!

Đây tính là chuyện gì!

Trong lòng Đàm Sóc thở dài nặng nề.

"Nhưng mà đạo sư, ta đi quá chậm, ta dốc hết sức cả đời có lẽ cũng không đi xa bằng người ta đi thời gian một năm.

"Là điều gì khiến ngươi nảy sinh ra ý nghĩ này? Cách biệt thiên phú dĩ nhiên tồn tại, nhưng mà nỗ lực cũng có thể bù đắp."

Đàm Sóc khao khát nhìn Dickie, gửi kì vọng tìm thấy động cơ và đáp án tiếp tục tiến hành trên người Dickie.

Đó hẳn là vòng xoáy linh hồn!

Trong lòng Dickie vừa vui mừng lại vừa hoài nghi, hắn xác nhận lại lần nữa với Đàm Sóc: "Ngươi nói Phương Hằng sử dụng quyển sách người chết thành công tạo nên vòng xoáy linh hồn sao?"

Vòng xoáy linh hồn?!

"Hử? Ngươi nói cái gì? Vòng xoáy linh hồn? Phương Hằng chế tạo ra vòng xoáy linh hồn?"

Điều này có nghĩa trong vòng bốn ngày ngắn ngủi, Phương Hằng đã thăng cấp từ Vong linh học cơ sở đến cấp tối đa, hơn nữa còn có thể sử dụng quyển sách người chết ngưng tụ ra vòng xoáy linh hồn.

"Thật sao, nhưng mà, Phương Hằng hắn lúc trước ở trong đại sảnh Kêu Rên..."

Cho dù là Vong linh học trung cấp cũng rất khó đạt đến trình độ vòng xoáy linh hồn.

Nghe Đàm Sóc kể lại xong, Dickie trước tiên là kinh ngạc một chút, sau đó cau chặt mày lại.

Vẻ mặt Đàm Sóc lộ ra vẻ khó xử, hắn trình bày lại một lượt tất cả những gì lúc trước hắn nhìn thấy ở trong đại sảnh người chết.

Nhưng trong tâm tư của Dickie lúc này đã hoàn toàn đặt trên người Phương Hằng.

Dickie không kiềm chế được sự vui mừng khôn xiết trong lòng, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.

"Đúng vậy, đạo sư, ta tận mắt nhìn thấy, đạo sư, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?"

Tốt quá! Tốt quá đi!

Dickie nhớ rõ ràng, vào bốn ngày trước, là hắn tự tay mình truyền thụ kỹ năng Vong linh học cơ sở cho Phương Hằng.

Thiên phú đáng sợ đến vậy!

"Vâng."

Đạo sư nhất định có thể chỉ hắn Phương Hướng tiến lên.

Nói rồi, Dickie đứng dậy dời đi từ bên cạnh Đàm Sóc.

"Đạo sư? Đạo sư?"

Hắn tưởng rằng đạo sư nhìn xa trông rộng cho hắn một đáp án...

Vong linh học bọn họ cuối cùng cũng có người có thể làm rạng rỡ truyền thống rồi!

Hắn ý thức được bản thân có khả năng đào được một khối vàng tỏa sáng lấp lánh!...

Dickie bây giờ không có thời gian bận tâm trạng của Đàm Sóc.

Không ngờ rằng lại đợi được lời khuyên rút lui?

Nhìn thấy trên mặt Dickie lộ ra nụ cười kiểu cơ trí tự tin kia, Đàm Sóc nghĩ thầm không hổ là đạo sư, xem ra vấn đề mình gặp phải đạo sư cũng từng gặp.

Hả?

Đàm Sóc đứng ngây người tại chỗ, chìm vào trong mơ hồ.

Không có 'nhưng mà'?

"Đúng vậy." Dickie gật đầu với Đàm Sóc,"Ngươi nói đúng, Đàm Sóc, thiên phú là thứ rất quan trọng, ngươi có thể vĩnh viễn cũng không theo kịp Phương Hằng."

"Suy nghĩ cho kỹ, ta bỗng nhiên nghĩ ra có chuyện quan trọng cần phải xử lý, đi trước một chút."

"Đối mặt với sự không công bằng của ông trời, chúng ta chỉ có lựa chọn chủ động làm quen, Đàm Sóc, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng một chút, nếu như muốn rút lui, bây giờ vẫn còn kịp."

Đàm Sóc gật đầu, chuẩn bị nghe Dickie nói hai chữ 'nhưng mà' cùng với nộ dung phía sau.

Phương Hằng vừa mới thương lượng với Vi Thao về công việc hợp tác cụ thể của khu bảy xong, cùng đi ra từ phòng khách.

"Trần Ngự sẽ chuyển server tiến vào khu bảy trong vòng ba tiếng, tiếp sau đây chuyện của khu bảy sẽ toàn quyền ủy thác cho ngươi và Trần Ngự, ta nợ ngươi một lần, đợi đến khi giai vực của Zombie ngày tận thế tăng cấp, ta sẽ trả lại ân tình này cho ngươi."

Hai người đang nói, Dickie từ một đầu hành lang khác đi về phía bọn họ.

"Vi Thao?"

Dickie nhìn thấy Vi Thao của Liên Bang và Phương Hằng nói chuyện, trong lòng bỗng chợt sinh ra cảnh giác.

Người của Liên Bang nói chuyện gì với Phương Hằng?

Dickie quanh năm đợi ở trong hiệp hội học giả Vong linh học, ngoài trừ dẫn dắt một số học đồ ra thì chính là nghiên cứu quanh năm, hắn gần như không hề có hứng thú gì với chuyện xảy ra bên ngoài, dĩ nhiên cũng không biết Phương Hằng gần đây khá nổi ở bên ngoài.

"Dickie."

Vi Thao gật đầu với Dickie, xem như là chào hỏi.

"Phương Hằng là học sinh của ta, ta đến tìm hắn nói chút chuyện."

Trong lòng Vi Thao hồi hộp.

Học sinh?

Dickie lại nhận học sinh rồi?

Hắn nghe ra trong giọng điệu của Vi Thao có một chút cảnh cáo, gật đầu nói: "Khu một còn có chuyện cần xử lý, lần sau rảnh rỗi lại nói."

Nhìn thấy Vi Thao đi xa, Dickie lúc này mới nói: "Phương Hằng giao lưu với người của Liên Bang cần phải cẩn thận cảnh giác một chút."

"Ồ, được."

Phương Hằng không hiểu sự khác biệt giữa học sinh và học đồ, hắn vẫn thấy lạ, tại sao Dickie lại nhắc nhở mình cẩn thận Liên Bang.

Quan hệ giữa bọn họ hình như không thân thiết lắm.

Dickie nhìn Phương Hằng, nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, hắn mỉm cười hỏi: "Thử luyện của đại sảnh Kêu Rên đã hoàn thành, ta đến xem xem tình hình kỹ năng của ngươi thế nào rồi?"

"Vô cùng cảm ơn ngươi." Phương Hằng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nói cảm ơn với Dickie: "Vong linh học cơ sở đã tăng cấp đến cao cấp."

"Tốt tốt tốt, Phương Hằng, ngươi quả thực vô cùng có tiềm năng học tập Vong linh học."

Có được thông tin xác nhận từ miệng Phương Hằng, Dickie cảm thấy rất vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận