Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 562: Hợp lực

Mạnh Ngũ nhìn hai sinh vật bóng đen và nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hai con quái vật vực thẳm há cái miệng khổng lồ và gần như nuốt chửng Mạnh Ngũ chỉ trong một lần.

Thanh kiếm vụt sáng!

Cơ thể của quỷ ác mộng bị chém lìa bởi thanh kiếm của Mạnh Ngũ, và nó gầm thét khi bị thanh kiếm chia làm hai.

Tiêu Nhược Nhược ngưng tụ một chú ấn trên cả hai tay và khẽ hét lên: "Tách!"

"Bùm bùm!!!"

Ngay sau đó, hai con quái vật vực thẳm cùng lúc tự nổ tung trước mắt Mạnh Ngũ!

Mạnh Ngũ bị ảnh hưởng bởi vụ nổ ở khoảng cách rất gần, lập tức hai tay chặn lại trước mặt, nhưng thân thể vẫn bị năng lượng cuồng bạo do vụ tự hủy sinh ra mà bị thổi bay!

Toác!!

"Phù..."

"Bụp!!!"

Mạnh Ngũ gần như nửa người đã bị mắc kẹt trong tường.

Sau khi biến mất trong 8 giây, Phương Hằng vậy mà lại vô duyên vô cớ xuất hiện ngay chỗ cũ!

Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc thân thể mất kiểm soát giữa không trung, Mạnh Ngũ cảm nhận được cảm giác khủng hoảng vô cùng mãnh liệt.

Mạnh Ngũ đang hô hấp chậm rãi.

Đối diện với Mạnh Ngũ đang bay đến ngay trước mặt Phương Hằng nắm chặt tay, hung dữ đấm vào mặt Mạnh Ngũ.

Một ánh sáng rất mờ lóe lên từ một điểm trong không gian phía trước.

Tường nứt toác ra như mạng nhện.

"Cộp..."

Giữa không trung, Mạnh Ngũ không thể tránh khỏi bị Phương Hằng đấm vào chính diện, cả người bay ra đập vào vách tường phía sau.

Khi những hòn đá vụn rơi xuống, Mạnh Ngũ cũng rơi xuống từ cái lỗ đục trên tường.

Sau ba lần thở ra hít vào, hơi thở của Mạnh Ngũ đã ổn định trở lại.

Toàn bộ khuôn mặt của Mạnh Ngũ đã bị đấm tới mức máu thịt lẫn lộn, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Nghênh đón tổ trưởng tổ thanh tra Liên Bang Mạnh Đại, sao ngươi không báo trước một tiếng? Ta cũng tiện chuẩn bị một số trà ngon để tiếp đón."

"Ừm."

Phương Hằng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ rằng cuối cùng cũng không phải chiến đấu tiếp với con quái vật này.

Nắm đấm vừa rồi có thể đấm xuyên qua một tấm thép mỏng, nhưng khi nó đập vào mặt hắn thì không có phản ứng gì lớn lắm?

"Mạc tiên sinh, hãy làm theo chỉ thị của cấp trên, yêu cầu Phương Hằng quay về hỗ trợ điều tra."

Phương Hằng nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngũ, cảm thấy một luồng khí cực kỳ nguy hiểm từ hắn.

"Được rồi, nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi, quay về phục lệnh đi." Mạc Vân Tiêu cười nhạt nói: "Phiền ngươi chuyển lời đến bộ trưởng Dư của các ngươi, nếu như muốn mang Phương Hằng đi, e rằng hắn sẽ phải đích thân tới..."

"Phạm phải lỗi gì ta không biết." Mạnh Ngũ lắc đầu nói một cách bình tĩnh: "Ta chỉ chịu trách nhiệm chấp nhận mệnh lệnh của cấp trên. Mời Phương Hằng tiên sinh quay về tiếp nhận điều tra."

"Phương Hằng đã phạm phải lỗi gì? Tại sao cần phải phiền tổ trưởng Mạnh đích thân đến can thiệp?"

"Nhược Nhược, cẩn thận."

Mạnh Ngũ chậm rãi quay đầu lại.

Lúc này mặt mũi bê bết máu, trông vô cùng hung tợn.

Giọng điệu của hắn vẫn bình thản lạ thường.

Phương Hằng đang suy nghĩ về cách đối phó với Mạnh Ngũ thì một giọng nói vang lên từ đám người phía sau.

Tốt lắm, cuối cùng tiếp viện cũng đã đến.

Mạc Gia Vĩ ló đầu ra từ phía sau Mạc Vân Tiêu, giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Phương Hằng.

Mạc Vân Tiêu mỉm cười bước ra từ lối đi, nhìn người đi tới với nụ cười trên khuôn mặt.

"Được, nhất định sẽ đến."

Mạnh Ngũ gật đầu với Mạc Vân Tiêu, nói rồi, chầm chậm lùi về sau, ẩn dần vào trong bóng tối. ...

Mười phút sau, Mạc Vân Tiêu và mấy người Phương Hằng cùng nhau đến phòng trà.

Mạc Vân Tiêu chậm rãi pha một tách trà cho bốn người họ.

"Chỉ bằng một cú đấm mà có thể đánh bại tổ trưởng tổ thanh tra Liên Bang với năng lực Cụ Thể Hóa cấp 3 thành ra như vậy..." Mạc Vân Tiêu ấm áp cười nhẹ, nhấp một ngụm trà: "Phương Hằng, ngày mai tên ngươi chắc sẽ được liệt kê vào danh sách những đối tượng nguy hiểm cấp cao của Liên Bang."

"Không đến nỗi thế đâu."

"Những người có thể vào được tổ thanh tra đều là những người ưu tú của Liên Bang, ít nhất cũng là những người chơi đã bước vào trò chơi cấp cao. Ngoài ra, Mạnh Ngũ là đội trưởng tổ thứ ba của tổ thanh tra, danh tiếng lẫm liệt. Những kẻ phạm tội bị bắt dưới tay hắn nhiều vô số kể, ngươi vẫn là người đầu tiên trong mấy năm nay khiến hắn thất thủ đấy."

"Vậy thì ta thực sự vinh dự quá rồi..."

Phương Hằng gật đầu với Mạc Vân Tiêu: "Cảm ơn."

"Ngươi đâu cần khách sáo như vậy."

Mạc Vân Tiêu xua xua tay, đặt chén trà xuống: "Được rồi, không đùa nữa, Phương Hằng, tiến trình của sự việc trên đường ta đã nghe Gia Vĩ nói đại khái rồi."

"Nói thẳng đi, ngươi rất có hứng thú với nhiệm vụ chính của khu bảy, muốn cạnh tranh với Liên Bang đúng không?"

"Ừ." Phương Hằng thẳng thắn thừa nhận: "Lúc đầu ta cũng không nghĩ là muốn như vậy, chỉ là tiện tay nên mới nắm lấy, nhưng những hành động gần đây của Liên Bang khiến ta rất khó chịu."

"Ừm."

Mạc Vân Tiêu lắng nghe những gì Phương Hằng nói, trong lòng cảm thấy thú vị.

Thuận tiện nắm lấy quyền sở hữu tuyến chính?

Phải biết rằng Liên Bang đã nỗ lực rất nhiều trong việc sở hữu tuyến chính, tính đến thời điểm hiện tại thì tổng cộng tất cả các thế giới tuyến chính mà họ sở hữu được cũng chỉ có hơn chục cái mà thôi.

Mạc Vân Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta nghe nói Khấu Hoài của zombie ngày tận thế khu bảy là một nhân vật rất khó đối phó."

"hắn đã mất một năm để tiêu diệt hoàn toàn tất cả các thế lực của các tổ chức phản Liên Bang ở khu bảy, vì vậy khu bảy của zombie ngày tận thế vẫn luôn ổn định và hắn nắm chắc quyền kiểm soát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận