Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1868: Cứu viện

Vừa cảm ứng chưa được mấy giây, đại não lập tức truyền tới một luồng đau đớn lạnh buốt, đau đến mức hắn lập tức thôi tiếp tục cảm ứng.

Trác Linh Phương thấy vậy quan tâm nói: "Mạc tiên sinh? Sao rồi?"

"Không sao."

Mạc Gia Vĩ khoát tay, hít sâu một hơi, vỗ lên má mình, từ bỏ việc dùng huyết thống thợ săn quái vật để tìm Phương Hằng, lẩm bẩm: "Không ngờ cuối cùng vẫn phải dựa vào chiêu này..."

Hả?

Trác Linh Phương ngẩn người, tiếp tục nhìn Mạc Gia Vĩ móc ra một khối xúc xắc mười hai mặt tinh xảo từ trong túi bên người ra.

Đau!

Cảm giác đau đớn dữ dội ập đến, Phương Hằng cảm thấy thân thể kịch liệt co giật, sau đó chầm chậm mở hai mắt ra.

"Xệt... !"

Kiều An ấn tay lên vai Phương Hằng, ý bảo hắn đừng động đậy lung tung, gật đầu với hai tín đồ ở phía sau: "Thuật chữa trị."

"Hắn vẫn còn sống! Đều đến đây hết, giúp đỡ nào!"

"Đừng nhúc nhích, chân của ngươi gãy rồi."

Còn có một vài người khác đứng bên cạnh Emam, tất cả đều là những tín đồ đã gặp vài lần trong thí luyện trước đó.

'Nhắc nhở: Người chơi hiện tại đang ở trạng thái chân phải bị gãy xương, nhận được hiệu quả phục hồi của thuật chữa trị, trạng thái này đang trong quá trình dần dần phục hồi, bất kỳ hành động chiến đấu hay chạy nhạy nào đều có thể làm trầm trọng thêm tình trạng này, hiện tại thời gian hồi phục còn lại: 2 giờ 53 phút'.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.

Cả hai bước lên phía trước, một trong hai người bọn họ mở Cuốn sách sơ khai để thực hiện lời cầu nguyện chữa lành, tín đồ còn lại cũng giải phóng thuật phục hồi.

Phương Hằng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rồi hắn nghe thấy tiếng hét phấn khích ở bên tai.

"Emam?"

Phiến đá bị xê dịch, Phương Hằng cảm thấy chân phải đau thấu tim, hắn thấy hơi sốc.

"Cảm ơn."

Thánh kỵ sĩ Kiều An ngay lập tức chạy tới, theo sau là một vài tín đồ cũng chạy tới vây xung quanh hắn, bọn họ hợp sức lại cùng nhau đẩy phiến đá đang đè lên cơ thể của Phương Hằng ra.

Kiều An hỏi: "Phương Thạc, nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

'Nhắc nhở: Bạn đã nhận được hiệu quả phục hồi của lời cầu nguyện chữa lành, trị số sinh mệnh của bạn nhận được sự hồi phục liên tục, trạng thái chiến đấu sẽ lập tức làm gián đoạn hiệu quả phục hồi. '

Khí tức thần thánh nhẹ nhàng ấm áp bao phủ ở chỗ bị thương, cảm giác đau đớn trên người Phương Hằng cũng đang dần giảm nhẹ.

Phương Hằng nghe vậy thì ngẩn ra một chút, nhìn xung quanh một hồi.

Toàn bộ nửa tầng dưới của đại giáo đường đều nằm trong đống đổ nát, cổng vào của đại sảnh chỗ Phương Hằng nằm cũng bị một lượng lớn gạch vụn bởi lại.

Sau khi nhìn quanh một lượt, Phương Hằng vội vàng hỏi: "Những người khác đâu?"

Sau khi tách ra khỏi đám người Phương Hằng trước đó, mấy tín đồ của bọn họ nghe theo sự chỉ dẫn của thánh kỵ sĩ cùng nhau tiến vào một căn phòng yên tĩnh ngồi đó chờ đợi, không ngờ rằng ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy một tiếng nổ dữ dội từ bên ngoài.

Những người khác tạm thời vẫn chưa tìm thấy, bọn họ có thể đã bị chôn vùi ở những chỗ sâu hơn trong đống đổ nát, cũng có thể bọn họ đã chết ngay trong vụ nổ đến không còn mảnh xương nào.

Giống với Emam, tất cả các tín đồ đều nhìn Phương Hằng với ánh mắt dò hỏi.

Chỉ có hắn biết chính xác ở đây đã xảy ra chuyện gì!

Mà bây giờ, Phương Hằng là nhân chứng duy nhất.

Kiều An phán đoán ra rằng đại sảnh chính là nguồn gốc của vụ nổ trước đó.

Mãi cho đến khi chấn động vụ nổ hoàn toàn dừng lại, thánh kỵ sĩ Kiều An mới dẫn mọi người đi ra ngoài để kiểm tra.

Vẻ mặt Kiều An nặng nề, hắn lắc lắc đầu.

Bọn họ sau khi vào sảnh liền lập tức đi kiểm tra xung quanh.

Trên mặt đất của đại sảnh có rất nhiều dấu vết của thánh kỵ sĩ và tế tư đã chết, Phương Hằng là người đầu tiên mà bọn họ tìm thấy giữa đống đổ nát.

Phải mất rất nhiều công sức, Kiều An mới có thể dọn sạch những tảng đá bị chặn rồi phá cửa mà vào.

Đúng rồi, ở đây xảy ra một vụ nổ!

Nổ tung...

Nhìn đại sảnh đổ nát hơn một nửa ở trước mặt, cảnh tượng trước khi hôn mê dần dần hiện lại trong đầu hắn.

Kiều An nhấn bả vai Phương Hằng, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Phương Thạc, ta muốn ngươi nhớ lại thật kỹ, sau khi chánh án dẫn ngươi vào đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, chuyện này đối với chúng ta là một việc rất quan trọng."

Ký ức của Phương Hằng trước vụ nổ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cố gắng nhớ lại rồi suy nghĩ, hắn cau mày nói: "Ta nhớ được rằng thông đạo không gian Thần Vực mở ra..."

Mắt Kiều An liền sáng lên.

Thông đạo không gian Thần Vực?

Chẳng trách, chẳng trách trước đó Tang Kiệt yêu cầu bọn họ rời đi một cách thần bí như vậy, thậm chí còn mời cả người của hội trưởng lão đến xem buổi lễ.

Thì ra là vì mở thông đạo Thần Vực.

Nhưng là tại vì sao chứ?

Có chuyện gì quan trọng cần mở thông đạo Thần Vực sao?

Kiều An tạm thời kiềm chế nghi hoặc trong lòng, tiếp tục hỏi: "Đúng, không gian thông đạo mở ra, sau đó chuyện gì đã xảy ra?"

Phương Hằng lại lần nữa suy nghĩ thật kỹ về từng cảnh xảy ra trước khi hắn hôn mê.

Ký ức cũng dần trở nên rõ ràng hơn từng chút một.

Hắn nhớ đến có một luồng ánh sáng vàng phát ra từ thông đạo của Thần Vực.

Ngoài ra còn có ảo ảnh hiện ra trước mắt.

Từng giọt máu rơi tí tách.

Sau đó là vụ nổ.

Đợi đã, trước lúc đó...

Hình như là đã thấy lời nhắc nhở có liên quan đến trò chơi đặc biệt.

Không phải chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận