Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1525: Bức bích họa trong đại sảnh

Nhưng kỹ năng này dùng trong trò chơi thí luyện lại là một kỹ năng đặc biệt xuất sắc nhất!

"Bịch!"

Đầu bị chặt đứt, thân thể của thú sống nhờ trong hang động đứng lặng tại chỗ trong nửa giây, tiếp đến là yếu ớt ngã ngửa ra sau, cho đến khi nó nặng nề rơi xuống đất.

"Anh Thao! Mạnh nha!"

Đường Minh Nguyệt thấy thế liền tỏ ra mừng rỡ, bật thẳng ngón cái lên với Vi Thao đang ở bên cạnh.

Bên trong Liên Bang thật sự có quá nhiều nhân tài kỳ kỳ quái quái như thế!

Năng lực phòng ngự và tốc độ của con quái vật này quá nhanh, gây nên áp lực rất lớn cho Đường Minh Nguyệt.

Vi Thao không đáp lời, chỉ không hề lay chuyển mà nhìn chòng chọc lên thân thể con thú sống nhờ trong hang động đã gục ngã.

Không có đầu, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.

Trong lòng tất cả mọi người đều sửng sốt không tả nỗi.

Một loạt xúc tu mảnh màu đỏ vươn dài ra từ chỗ vết cắt trên cổ của thú sống nhờ trong hang động.

Thế mà còn chưa chết!?

Đám người nhìn thấy biểu hiện của Vi Thao cũng nhao nhao nhận ra được sự việc không ổn, tiếp tục nhìn lại hướng thi thể của Cốt Tà.

Argyle giống như phát hiện ra bí mật lớn động trời mà không ai ngờ tới, phất tay hô to, vẻ không dám tin tràn ngập nơi đáy mắt: "Các ngươi nhìn xem, trên bức bích hoạ! Con quái vật này đã sống mấy ngàn năm rồi! Hắn là ma vật!"

Không đúng!

Đột nhiên, nhóm người nghe thấy tiếng hét lớn của Argyle.

"Vụt vụt vụt... Vụt..."

Trò chơi chưa đưa ra nhắc nhở rằng Cốt Tà đã tử vong!

Bên trong đại sảnh rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

Chuyện này còn cần ngươi phải nói nữa hả?

Cốt Tà đã bị cắt mất đầu lại đứng lên một lần nữa với tư thế hết sức kỳ quái.

Tình huống trước mắt như vầy không phải đã quá rõ rồi sao!

"Cẩn thận! Hắn sẽ tái sinh! Hắn sẽ tái sinh vô số lần, hắn là sinh vật bất tử đấy!"

Đường Minh Nguyệt nghe Argyle đứng một bên la hét um sùm, hận không thể bước lên bóp chết hắn ngay bây giờ.

Trên vách tường, ở một góc của bức bích họa mô tả ác ma hùng mạnh có một vài ký tự kỳ lạ được viết nguệch ngoạc.

Ủa? Đó là...

Phương Hằng nhìn dòng chữ ngắn trên bích hoạ một cách chăm chú.

Trên bức bích hoạ, hình tượng ác ma bị khắc hoạ cực kỳ quái dị, tựa như bọn chúng có thể tái sinh vô tận, bất kể là thiêu đốt, chặt đầu, chôn lấp hay hiến tế đều không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt được chúng.

Tên gọi quái quỷ này khiến tim Phương Hằng lại đập thình thịch dữ dội lần nữa.

Suy nghĩ trong lòng là thế, nhưng Đường Minh Nguyệt vẫn đưa mắt nhìn về phía bức bích họa vừa mới bị lộ ra ngoài.

"Minh Nguyệt! Cẩn thận!"

Xem xét tỉ mỉ, mấy ký tự này trông giống như là được thêm vào sau khi bức bích họa đã được hoàn thành.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy cái tên này.

Phương Hằng cũng quay đầu lướt qua bức bích hoạ, cố gắng tìm kiếm đáp án từ trên bích hoạ.

Viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cũng không rõ lắm, nhưng kết hợp lại với nhau thì tạo thành một danh từ.

Đồng tử của Phương Hằng co chặt.

"Ouroboros!"

Bỗng chốc, mí mắt Phương Hằng giật giật đôi chút.

Phải rồi, là ngôn ngữ thuật luyện kim!

Nhưng bất chợt Phương Hằng lại cảm thấy dường như những ký tự này rất quen, có vẻ là đã từng thấy qua ở đâu đó.

Nét bút viết các ký tự có hơi quen thuộc, lúc đầu Phương Hằng còn cho rằng đây có thể là ngôn ngữ đặc thù của bầy thú sống nhờ trong hang động.

Một tiếng cảnh báo gấp rút làm cho Phương Hằng còn đang sững sờ lấy lại được tinh thần.

Phương Hằng ngó qua một hướng khác, thú sống nhờ trong hang động đã mất đầu lại đứng thẳng lên với tư thế hết sức quỷ dị, tiếp tục tấn công Đường Minh Nguyệt.

Đường Minh Nguyệt nhanh chóng lùi bước về sau, chống pháp trượng trước người.

"Thủy long – phá!"

"Rầm!!"

Pháp thuật hệ nước mạnh mẽ đánh bật cả người Cốt Tà văng ra sau nát bươm, đồng thời Milhauch dẫn theo một số người chơi kéo nhau qua đánh Cốt Tà.

Phương Hằng mau chóng thu hồi ánh mắt từ trên bức bích hoạ.

Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những thứ này, trước hết tìm cách giải quyết nguy cơ trước mắt đã.

Phương Hằng nhanh chân gia nhập chiến trường.

Tốc độ của thú sống nhờ trong hang động mất đầu đã chậm hơn rõ rệt so với khi nãy.

Phía bên kia, ở vị trí vết nứt trên đầu của Cốt Tà cũng đang mọc ra những xúc tu màu đỏ mảnh nhỏ, cố gắng trèo lên phía trên cơ thể.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt mọi người vô cùng kỳ dị.

Không một ai muốn tuỳ tiện tới gần chỗ cái đầu đó, ba pháp sư Đế Quốc trong đoàn đội không ngừng sử dụng pháp thuật để làm nổ tung đầu lâu, tách nó ra xa khỏi thân thể.

Argyle đang quan sát bức bích hoạ lại đột ngột kêu lớn: "Mọi người, hình như ta tìm được lối ra rồi nè!"

"Ở đâu?"

"Phía trên kìa! Lối ra ở trên kia! Bên trên đại sảnh!"

Ngẩng đầu nhìn trên cao, lúc này mọi người mới nhận ra, toàn bộ không gian phía trên đại sảnh là một mảng tối đen như mực.

Nhìn thoáng qua từ xa sẽ không thể thấy được trần nhà.

Vi Thao trầm giọng nói: "Đi, lên trên xem thử!"

Hai người chơi có học qua loại kỹ năng bay lượn lập tức bay lơ lửng lên không trung.

Phương Hằng và Milhauch đang ở bên cạnh liếc nhìn nhau, cùng lúc gật đầu.

"Lên!"

Hai người lần nữa một trái một phải đánh tới thân thể của Cốt Tà đã mất đi cái đầu, với ý định làm vướng chân nó để tranh thủ thời gian cho mọi người.

"Tìm được rồi! Có thang dây nữa này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận