Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1415: Thôn xóm

Đường Minh Nguyệt kiên quyết lắc đầu: "Bên trong rương đá không có gì cả, lúc đó ta cũng cảm thấy kì lạ, còn đặc biệt dùng đèn pin soi một lượt, vừa nhìn đã thấy đáy, thực sự không có gì cả."

"Vậy thì bên ngoài chiếc rương thì sao? Bên ngoài không có phát hiện gì, ví dụ như hoa văn gì đó sao?"

"Cái này..."

Đường Minh Nguyệt cau chặt mày lại, cố gắng nhớ lại.

Phương Hằng lùi về phía sau hai bước, thẳng thừng lấy chiếc rương đá từ bên trong ba lô ra, ném một cách nặng nề lên mặt đất, phát ra một tiếng vang bịch mạnh.

Đám người nhìn thấy chiếc rương Phương Hằng lấy ra lập tức giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Phương Hằng.

"Không sao, ta đem chiếc rương ra đây rồi, bây giờ xem xét vẫn còn kịp."

Đường Minh Nguyệt có cảm giác được rửa sạch tội oan, vui mừng nói: "Waaa, anh Phương Hằng ngươi là một thiên tài!"

"Hơn nữa còn là một quái vật..."

Quả thực như suy đoán lúc trước của Vi Thao, phần lớn hoa văn đều đã có hơi mờ rồi, căn bản nhìn không rõ rốt cuộc là thứ gì.

Có điều nghĩ kĩ lại, trong lòng Đường Minh Nguyệt kinh ngạc hơn một chút.

Vi Thao không nghĩ quá nhiều, đưa các người chơi cùng tụ tập lại ngay lập tức, vây quanh chiếc rương đá bắt đầu nghiên cứu.

Vi Thao lúc này mới ý thức được, chẳng trách lúc trước Phương Hằng rời đi ở vị trí cuối cùng, thì ra là chạy đi lấy chiếc rương.

Chỉ có Sandy chậc lưỡi, nói: "Hoa văn điêu khắc trên chiếc rương là một loại tác phẩm tinh xảo, chỉ là thời gian đã lâu bị phá hủy nghiêm trọng, Phương Hằng, đợi sau khi tiến vào thành phố giúp ta tìm chút dụng cụ, ta có thể nghĩ cách tu sửa một chút, đến lúc đó có thể bán được giá cao..."

Milhauch nhìn thấy Phương Hằng thế mà lại đem cả chiếc rương đá ra, cũng ngây người một chút, lập tức bật ngón tay cái cho Phương Hằng.

"Thế nào? Đều có phát hiện chứ?"

Vừa rồi dưới tình huống hỗn loạn như vậy hắn còn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác đến như vậy, không hề hoảng loạn đi nhặt chiếc rương, trong lòng đám người thầm thấy bội phục.

"Huynh đệ, ngươi giỏi!"

Đường Minh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt nhìn về phía Phương Hằng có thêm chút không tự nhiên.

Tốt xấu gì cũng xem như là một manh mối.

Nàng hẳn là người từng đích thân nâng nắp của chiếc rương, chiếc rương nặng như vậy, Phương Hằng lại có thể trong tình huống như vậy đem chiếc rương từ trong hang động ra?

"Nhiệm vụ thử luyện này thực sự kì lạ, tóm lại chúng ta phải thật cẩn thận, trước tiên làm theo tuyến nhiệm vụ nhắc nhở, trở về Haney trước."

Đám người lần lượt lắc đầu.

Đám người nghe thấy Sandy có thể tu sửa tượng đá, bỗng chốc ánh mắt lại phát sáng lên theo.

Nói rồi, Phương Hằng hoá thân thành hình thái con dơi bay về phía không trung dưới sự quan sát của mọi người.

"Ừm, nhiệm vụ có giới hạn thời gian, chúng ta tranh thủ thời gian đi Haney tìm Quartermaster trước, vấn đề là, chúng ta bây giờ không biết nơi quỷ quái Haney này rốt cuộc ở đâu."

Rất nhanh, Phương Hằng khôi phục hình dạng loài người, đáp ở trước mặt mọi người: "Phía Tây, khoảng ngoài sáu cây số có một thôn trang, chúng ta có thể qua đó nghe ngóng một chút tin tức cụ thể của thành Haney, nhân tiện thu hoạch một chút tình báo và tiếp tế."

"Tạm thời vẫn không có cách nào xác định." Vi Thao cũng cảm thấy chuyện tương đối khó giải quyết: "Thành phố của Vùng đất hoang vu có rất nhiều, nhất thời ta cũng không nhớ ra được có phải là có nơi là Haney này không."

Phương Hằng nhìn chiếc rương đá đặt ở chỗ cũ, thở dài nặng nề.

Đường Minh Nguyệt hỏi: "Đúng rồi, thành Haney này các ngươi có ấn tượng không? Có thể nào xác nhận thế giới chúng ta đang ở không?"

"Quả thực, người chơi hệ pháp chuyên nghiệp như các ngươi mang chiếc rương đá quả thực rất mệt, để ta giúp cho."

Phương Hằng cười khổ, chỉ vào chiếc rương: "Chiếc rương quá nặng, không di chuyển nổi."

"Sao thế?" Milhauch bước đến bên cạnh Phương Hằng, hỏi một cách nghi hoặc: "Ngươi có vẻ như áp lực rất lớn."

Từ lúc bắt đầu tiến vào trò chơi, đám người đã rất là mơ hồ, có cảm giác như là bị trò chơi dắt mũi.

Các người chơi rất ngưỡng mộ nhìn Phương Hằng có năng lực bay trong không trung.

"Được, tranh thủ thời gian, chúng ta đi."

Mọi người cũng không trì hoãn nữa, sau khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi bắt đầu chỉnh đốn lại đội ngũ, tiến về phía thị trấn thành phố phía tây.

"Ta đi xem thử."

Đó là một thôn trang của loài người.

Rất nhanh, hắn chú ý đến khu vực phía tây có khói bếp lững lờ bay lên.

Bay quanh quẩn trên không trung, Phương Hằng nhìn trông ra phía xa.

Milhauch còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn nói một cách rất vô tư, đi đến phía trước chiếc rương đá, dùng lực nâng lên.

Hả? Nặng vậy sao?

Milhauch đứng vững lại, dùng lực một cách mạnh mẽ, cơ bắp trên hai cánh tay bỗng chốc nổi lên!

Nhưng chiếc rương đá chỉ bị nhấc lên, cách mặt đất một góc.

"Bộp!"

Milhauch thả tay ra, chiếc rương đá lại một lần nữa rơi trên mặt đất một cách nặng nề.

Bầu không khí có thêm một chút hương vị ngại ngùng.

"Hử?" Milhauch bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải: "A, Đường Minh Nguyệt hình như đang gọi ta, ta qua đó xem thử, nàng là thân con gái, có lẽ không khiêng được đồ."

Phương Hằng lặng lẽ nhìn Milhauch đi ra xa hắn.

"Mẹ kiếp, quái vật..."

Milhauch nhỏ giọng lẩm bẩm, nhanh chóng đuổi về phía tiểu đội người chơi phía trước. ...

Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ thử luyện giống như là bùa đòi mạng đuổi các người chơi không ngừng tăng tốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận