Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1310: Khu phong tỏa (2)

"Chủ yếu là hiện giờ Liên Bang đang thiếu hụt người chơi hệ Thần thánh để tinh lọc khí tức thế giới chết, ta nghe nói bây giờ người phụ trách của Quân bộ bên này đang rất đau đầu, suốt cả đêm đều ngủ không ngon." Lý Thiếu Cường nói xong thì nửa muốn nửa không nhìn qua Phương Hằng: "Như ngươi biết đấy, hậu quả của lời nguyền mà sinh vật vong linh mang theo rất phiền phức."

"Đáng tiếc, trang bị trên người ông chủ Phương ngươi đều bị Thủ vệ Liệt Vương làm hỏng hết rồi, không thì đợt này chúng ta có thể kiếm được món hời to."

Phương Hằng nghe vậy, trong lòng không khỏi lung lay.

"Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng bây giờ cũng có thể kiếm được một chút."

"Hả?"

Đoàn xe vận chuyển vật tư đợi xe của nhóm Phương Hằng đến tập hợp rồi lại bắt đầu chậm rãi tăng tốc.

Sau khi tiến vào chỗ sâu trong khu phong tỏa, chiếc xe bắt đầu thi thoảng vừa đi vừa dừng, xử lý vong hồn và linh thể gặp phải dọc đường.

Tầm nhìn thấy ở phía trước cũng rút ngắn lại không đến năm mét.

"Ừm."

Hồ Văn Minh thoạt nhìn là một người trung niên rất hiền lành thật thà, lần này tiếp nhận ủy thác từ Liên Bang, phụ trách chuyên chở một lô vật tư đặc biệt từ bên ngoài vào trong khu phong tỏa.

Lý Thiếu Cường phân biệt đại khái một lát vị trí của đội xe lúc này, cau mày nói: "Quái lạ, trước mắt khoảng cách hẳn là còn rất xa, có thể là đã xảy ra vấn đề gì đó."

Trước mặt, đoàn xe bị ngăn lại bởi một rào chắn được dựng lên tạm thời trên đường, người dẫn đầu đoàn xe Hồ Văn Minh đang tiến hành thương lượng với người chặn đường.

"Chúng ta đến rồi?"

Chặn đường bọn họ vậy mà lại là người của một công ty trò chơi.

Qua khoảng nửa tiếng, chiếc xe giảm dần tốc độ, cho đến khi ngừng hẳn.

Trước kia Hồ Văn Minh có hợp tác với Đàm Sóc vài lần, bởi vì lo lắng thực lực không đủ mà giữa chừng sẽ gặp nguy hiểm, thế là tìm đến hai người Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc hợp tác trợ giúp một tay.

"Không đúng, còn chưa đâu."

Thời gian dừng lại lần này lâu hơn một chút, Mạc Gia Vĩ chờ đến có hơi bực bội, không khỏi ló đầu ra từ cửa sổ xe nhìn xem bên ngoài.

Phương Hằng ngồi xe cả một đường tới đây cũng hơi nhàm chán, thế là đi chung với mấy người bọn họ xuống xe xem náo nhiệt một chút.

Điên rồi à? Đám người này đến cả xe của Liên Bang mà cũng dám cản?

"Đi, chúng ta xuống xe xem thử."

Mạc Gia Vĩ có hơi bất ngờ, rất hào hứng nhìn qua mấy người chặn xe.

Phương Hằng ở bên cạnh nghe hai câu, giờ đây mới phát hiện chiếc xe chuyên chở đang bị người khác ngăn lại.

"Các bạn, rất lấy làm tiếc, vòng sang bên cạnh một lát nhé, vất vả rồi."

"Vòng qua một lần ít nhất phải tốn mấy tiếng đồng hồ!" Lý Thiếu Cường khó chịu trong lòng, xụ mặt: "Đây là nhóm chuyên chở vật tư khẩn cấp, tránh ra! Xảy ra chuyện chậm trễ ngươi chịu trách nhiệm sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, ta là Đới Tùng Vân, người phụ trách tiểu đội của công ty Ouro, công ty của bọn ta tiếp nhận ủy thác của Liên Bang là xử lý sinh vật vong linh, khu vực này có sinh vật vong linh cực kỳ nguy hiểm ẩn hiện."

Một vài người chơi đến từ công ty Ouro đi lên, cùng nhau chậm chạp di chuyển hàng rào chặn trên đường đi.

Lý Thiếu Cường ở một bên đại khái nghe rõ cuộc tranh luận của bọn họ, hắn nhìn thấy dấu ấn vòng tròn màu đỏ trên quần áo của tên râu quai nón, vô thức nhíu mày.

Cách đó không xa, nhìn thấy chiếc xe chậm rãi chìm vào trong làn sương mù đen kịt, nụ cười giả tạo trên mặt Đới Tùng Vân biến mất, thay vào đó là bộ dạng khinh thường.

Người tới ngăn xe lại để râu quai nón, tươi cười rạng rỡ, liên tục chào hỏi: "Thật ngại quá các vị, khu vực phía trước đột nhiên có một nhóm sinh vật vong linh rất mạnh ào ra, bọn ta đã nhận nhiệm vụ từ Liên Bang và đang chấp hành mệnh lệnh dọn sạch mối đe dọa từ vong linh ở bên trong khu vực, đề nghị tốt nhất vẫn là vòng sang bên cạnh, mọi người đều là ra ngoài làm việc, nuôi sống gia đình, tạo thuận lợi."

Bên kia, sau khi khởi động xe, Lý Thiếu Cường điều khiển xe từ từ đi theo chiếc xe tải vận chuyển lớn phía trước, Hồ Văn Minh cũng lên chiếc xe tải của Lý Thiếu Cường.

"Không, ta không biết hai người đó, bọn họ cũng không phải người của quân đội, chỉ là hai sĩ quan cấp thấp mà thôi. Không nghe lời khuyên, chỉ là cho bọn họ một bài học, nhắc nhở bọn họ một chút là được, cho bọn họ nhớ lâu tí."

Đới Tùng Vân lấy ra bộ đàm cự ly ngắn đặc biệt: "Alo, có người đi ngang qua, trong đội có hai Liên Bang, ừm, không nghe lời khuyên, nhất quyết muốn xông vào, có thể là người do công ty Hắc Hồ tìm đến."

"Công ty Ouro?"

"Được rồi, nhanh lên, đừng nói nhảm."

Thấy sự việc đã được giải quyết, Lý Thiếu Cường xua tay, kêu gọi mọi người tiếp tục quay trở lại xe tải.

Sau khi rề rà tại chỗ thêm mười phút nữa, đoàn xe mới bắt đầu lên đường.

Đới Tùng Vân quan sát người mặc đồng phục chiến đấu Liên Bang – Lý Thiếu Cường, trên mặt tươi cười: "Vẫn xin được tạo thuận lợi, vòng sang bên cạnh, sẽ không mất bao lâu đâu."

Đới Tùng Vân bị quát mắng nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, liên tục chào hỏi, phất tay nói với phía sau hàng rào: "Nhanh lên, còn không mau dọn chướng ngại vật trên đường đi?"

"Mau tránh ra một bên."

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận