Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 337: Minh tưởng

Trong tình huống bình thường phải mất tầm hai ba tháng mới có thể thuận lợi hoàn thành.

Tuy nhiên sau khi tự trải nghiệm, Phương Hằng thấy việc để lại dấu ấn trong biển ý thức cũng không khó.

Chỉ cần tập trung tinh thần là được.

Chẳng lẽ mình rất đặc biệt?

Phương Hằng không suy nghĩ về chuyện khác nữa, dựa theo dấu ấn trên mu bàn tay trong trí nhớ, tập trung tinh thần khắc ký hiệu trong biển ý thức.

Bản thân ký hiệu cũng không phức tạp.

Phía ngoài cùng là hình trứng, bên trong là hình sao sáu cánh bất quy tắc.

Tại mấy góc thì có mấy đường nét kết nối với bên ngoài.

Chỉ đơn giản vậy à?

Ngay sau đó, Phương Hằng cau mày.

Ký hiệu dần dần thực thể hóa, nó toát ra hào quang màu vàng sậm, lơ lửng trong hỗn độn.

"Chắc là không sai đâu nhỉ?"

Không biết đã mất bao lâu, phần cuối cùng của hình trứng được ngưng kết hoàn mỹ.

Nhìn kỹ lại, máu đỏ không ngừng rỉ ra từ biên giới của ký hiệu vàng sẫm.

Thời gian trôi qua từng phút.

Hắn phát hiện tại một bộ phận sát biên giới của ký hiệu màu vàng sẫm tràn ra vết máu màu đỏ.

Khắc xong!

Ở trong biển ý thức, Phương Hằng không cảm nhận được thời gian trôi qua bên ngoài.

Chuyện quá mức thuận lợi khiến Phương Hằng nhất thời thấy không chắc cho lắm.

Một giọt máu rơi xuống đất từ trên ký hiệu vàng sẫm.

Thành công rồi?

Phương Hằng nhận ra rằng toàn bộ ký hiệu vàng sẫm đang dần bị màu máu nuốt chửng...

Tình hình gì vậy?

Tí tách...

Trời tối xuống.

Phương Hằng cố gắng thử biển ý thức.

Ban đầu hắn chạy đến gọi Phương Hằng cùng nhau ăn tối.

Phương Hằng xác định loại tình huống này không bình thường, nhưng sau khi hoàn thành việc khắc ký hiệu, tinh thần lực của hắn không thể ảnh hưởng đến biển ý thức được nữa.

"Sao vậy?"

Có gì đó không ổn!

Một vệ sĩ áo đen đẩy cửa bước vào, đi tới nói nhỏ vào tai Mạc Gia Vĩ điều gì đó.

Hắn thấy Phương Hằng vẫn còn đang ngồi trên bồ đoàn, duy trì tư thế minh tưởng.

Mạc Gia Vĩ mơ mơ màng màng.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ký hiệu bị màu máu nuốt chửng.

Nhìn thấy Phương Hằng còn đang nhắm mắt tu luyện, hắn không muốn quấy rầy nên mới chờ đợi ở một bên.

Chờ mãi chờ mãi không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.

Ngoài cửa, một hồi huyên náo đánh thức Mạc Gia Vĩ.

Nhưng hắn phát hiện mình hoàn toàn không làm được!...

Mạc Gia Vĩ đang nằm trên bồ đoàn.

Trong cả phòng chỉ còn lại Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ.

Khóa học minh tường buổi chiều đã kết thúc, các học viên khác trong phòng minh tưởng đã ra về từ sớm.

"Cái gì?"

Mạc Gia Vĩ giật mình, tức khắc bò dậy: "Nhanh, đưa ta đi xem."

Để lại một mình Phương Hằng, Mạc Gia Vĩ vội vàng rời khỏi phòng minh tưởng, chạy tới sân vận động bên ngoài cùng vệ sĩ.

Bên ngoài sân vận động, đa số các học viên đã tụ tập ở cửa, chỉ trỏ lên bầu trời.

Nhiều người còn lấy cả điện thoại di động chụp choẹt bầu trời.

Mạc Gia Vĩ cũng nhìn lên không trung theo ánh mắt của mọi người.

Cái quái gì thế!

Trên bầu trời, một mảng màu đen dày đặc tụ tập lại một chỗ.

Đàn dơi?

Cả sân vận động đều hỗn loạn!

"Mau vào!"

Trong lòng Mạc Gia Vĩ khẽ động, lập tức được hai vệ sĩ phía sau kéo vào sảnh thể dục bên cạnh.

"Cẩn thận!"

Cái quái gì thế!

Sau khi lượn vài vòng trên không, chúng cùng lúc lao thẳng về phía đám đông bên dưới.

Mạc Gia Vĩ cảm thấy tình hình không ổn, quay đầu nhìn vệ sĩ bên cạnh.

"Chuyện gì vậy?"

Vệ sĩ nhỏ giọng nói: "Không biết, lúc trời tối đã có người phát hiện có một số ít con dơi xuất hiện gần sân vận động. Ban đầu bọn họ không chú ý đến, bắt đầu từ mười phút trước, đám dơi tụ lại ngày càng nhiều."

"Đã thông báo cho chú hai chưa?"

"Đã thông báo, đang trên đường đến."

Chợt, trong đám người có một học viên phát hiện chuyện gì đó, hắn chỉ lên không trung: "Chết tiệt, nhìn kìa!"

Mạc Gia Vĩ lại ngẩng đầu.

"Má?"

Đàn dơi đen thùi lùi trở nên táo bạo bất an.

Tai hắn tràn ngập âm thanh phần phật do đôi cánh bầy dơi cọ vào nhau.

Đàn dơi tụ tập trên bầu trời ngày càng nhiều, chúng bất an bay lượn trên bầu trời, bao phủ cả một vùng trời rộng lớn.

Các học viên khác đều cảm thấy rất mới lạ.

Trong thành phố lớn, đừng nói là rất nhiều dơi tụ tập lại như vậy, bình thường cho dù muốn tìm được một hai con dơi cũng khó lắm rồi.

Mạc Gia Vĩ sững sờ.

Tại sao có nhiều dơi thế?

Các học viên chạy ào vào trong sảnh.

Rất nhiều dơi đen bay vào cửa, gây ra sự hỗn loạn sảnh!

"Đóng cửa lại! Mau đóng cửa lại!"

Có người hét lên.

Trong lúc hỗn loạn, ai đó đã cưỡng chế đóng cửa.

"Ầm! Cạch cạch..."

Bầy dơi bên ngoài vẫn điên cuồng lao về phía cửa kính cường lực.

Như thể có thứ gì đó trong sảnh đang thu hút bầy dơi.

"Tình huống gì thế này..."

Trong lòng Mạc Gia Vĩ thầm nói đúng là gặp quỷ rồi, hai ngày nay đầu tiên là bị ám sát, bây giờ lại bị bầy dơi tấn công.

Đừng có bảo là đều đến vì mình nhé?

Đen đủi vậy sao?

Mạc Gia Vĩ có chút luống cuống.

Trước đó hắn cũng đã hỏi chú hai rốt cuộc người ám sát hắn là ai, nhưng không có được câu trả lời, chỉ nói hắn dạo gần đây cẩn thận một chút, không được đi ra ngoài một mình nữa.

"Choang!!!"

Một tiếng nổ lớn đã cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Mạc Gia Vĩ.

Ngẫng đầu lên nhìn, một bầy dơi phá vỡ vào cửa kính.

Đàn dơi tràn vào bên trong sảnh từng bầy một.

Trong chốc lát, đám học viên nhốn nháo, có người lấy bình chữa cháy xịt lên trời, có người dùng quần áo trùm lên đầu bỏ chạy tán loạn...

Vệ sĩ đặt bộ đàm xuống, nói nhỏ: "Mạc thiếu gia, Nhị gia vừa tới, gọi ngươi qua đó..."...

Một chiếc ô tô tư nhân đậu ngay trước cửa sân vận động.

Một người trung niên bước xuống từ trên xe.

Trông dáng vẻ chừng khoảng bốn năm chục tuổi, tóc mai bạc trắng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, hơi nheo mắt.

Trên bầu trời, bầy dơi khổng lồ vẫn đang chiếm giữ.

Chúng lượn vòng trên không trung, dần dần tập hợp thành một ký hiệu.

"Nghi thức... Thần bí học..."

Mạc Hướng Thiên nhỏ giọng nói thầm, trên mặt lộ vẻ suy tư.

"Chú hai!"

Mạc Gia Vĩ chạy tới dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ.

Bắt đầu là hỏi ba câu liên tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận