Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 2624: Vật nghi thức

Phương Hằng nhận túi vỏ sò, dựa vào cảm giác chọn ra một chiếc bình thủy tinh có năng lực hấp thu mạnh nhất trong gian hàng, thuận miệng chỉ điểm vài câu: "Là có liên quan đến vật phẩm nghi thức, khí tức trên đó rất tương tự với khí tức bên trong thành U Ám."

"Cám ơn tiểu huynh đệ."

Mắt người trung niên sáng lên, lập tức nhìn sang chủ sạp: "Ông chủ, ta muốn năm cái."

Chủ sạp thu vỏ sò, gật đầu nói: "Chọn đi."

Chủ sạp vừa mới kiểm kê vỏ sò hoàn tất và nhét vào ba lô xong thì chợt nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Hắn càng căng thẳng hơn lúc ban nãy, thậm chí còn có thêm một tia hoảng loạn, vội vàng thúc giục: "Đừng chọn nữa! Đều giống nhau cả, nhanh lên chút! Nhanh lên!"

Rõ ràng người đàn ông trung niên không muốn, cau mày nói: "Ta đều đã trả tiền rồi, ngươi gấp gáp cái gì thế?"

Phương Hằng tò mò quay đầu nhìn lại.

Chủ sạp thấy thế thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngay cả mấy thứ được bày trên gian hàng cũng không cần, đẩy đoàn người ra vội vội vàng vàng bỏ trốn!

Trong lòng Phương Hằng hơi động.

"Bắt hắn lại! Một tên cũng không được đi!"

Phụt! Phụt phụt!

Vừa lúc, thanh niên dẫn đường cũng ngẩng đầu nhìn sang phía bên này.

Chủ sạp đột nhiên cảm giác dưới chân giống như đột nhiên bị thứ gì đó túm chặt, nhất thời lảo đảo một hồi, sau đó mất cân bằng ngã nhào xuống mặt đất phái trước.

Chỉ thấy phía sau, một đám người đang lần lượt tìm kiếm từng quầy hàng qua đây dưới sự hướng dẫn của một người chơi mỏ nhọn tai khỉ.

Chỉ thấy sương đen bao phủ bốn phía chủ sạp thế mà lại xuất hiện dao động hơi yếu. Sương mờ dưới chân nhanh chóng ngưng tụ thành một đoàn, quấn chặt lấy cổ chân của chủ sạp kia.

Có vẻ như hắn phát hiện ra gì đó, đưa tay chỉ hướng chủ sạp và hô lớn: "Ở nơi đó! Chính là hắn!"

Hiển nhiên là chủ sạp chú ý tới bọn họ.

"Ha! Còn muốn chạy à!? Đuổi theo cho ta!"

"Mang đi!"

Mọi người đi theo sau lưng thanh niên lập tức đẩy đoàn người ra, lao nhanh về phía chủ sạp.

Đoàn người nhanh chóng xông đến, bao quanh đám người vốn đang tụ tập trước gian hàng.

"Bịch!"

Đoàn người phía sau lập tức xông đến bắt lấy hắn, kéo hắn đứng dậy.

Trong lòng Phương Hằng có thêm mấy phần hiếu kỳ.

Doãn Mặc nói rồi dừng một chút, nhìn mọi người đứng một vòng xung quanh, trầm giọng nói tiếp: "Ban nãy người này mới xông vào thánh địa của bang Mutter, những thứ hắn bán ra ở chỗ này đều là trộm ra từ trong thánh địa, tất cả mọi thứ thuộc về thánh địa, bọn ta cần phải thu chúng về."

"Ha."

Trên mặt hắn có một vết sẹo cực kỳ rõ ràng, trông kinh khủng vô cùng, tạo cho người ta một loại cảm giác hung hãn.

"Bây giờ được rồi chứ?"

Một người trung niên cầm đầu bước ra nửa bước, đứng trước mặt mọi người.

Doãn Mặc giơ tay ngăn thuộc hạ lại.

Nghe vậy, một vòng người bang Mutter phía sau Doãn Mặc xông tới.

Đầu trọc mở miệng túi nhìn thoáng qua, bày ra tư thế trả giá ngay tại chỗ: "Muốn mua ở đây luôn phải không? Trùng hợp thật, ta còn muốn bán đây này! Ban nãy ta tốn năm mươi để mua nó, bây giờ các ngươi muốn, vậy thì phải trả gấp đôi."

"Ta là Doãn Mặc thuộc bang Mutter."

Một người đầu trọc cổ thô bị vây trong đám người khẽ lạnh lùng hừ nói: "Ta không biết bang Mutter gì gì đó của các ngươi, ta chỉ biết là đồ đạc được mua từ trong tay hắn, muốn để ta giao ra là không có đạo lý nào hết. Tiền trao cháo múc, đây là quy củ của nơi này rồi, không thể chỉ với một câu nói của các ngươi là phá hư quy củ được."

Mấy người chơi khác đương nhiên cũng không muốn trả lại đồ mình đã phải tốn nhiều tiền để mua, nhao nhao ồn ào ở một bên.

Doãn Mặc gật đầu với một thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ lập tức ném một túi chứa đầy vỏ sò qua đó.

Bang Mutter?

Thánh địa mà bọn họ nói vừa nãy là ở nơi nào thế?

Đám người kia phần lớn thời gian là tụ tập ở bên ngoài thành U Ám.

Trước đó nghe Tiểu Thất nói về chuyện của bang Mutter.

"Cho hắn."

Thuộc hạ lại rất không tình nguyện lấy ra một túi vỏ trai xanh vùng địa cực khác và ném qua cho người trung niên.

"Khà khà, phải nói bang Mutter các ngươi đúng thật là có tiền." Tên đầu trọc ước lượng cái túi trong tay, cảm thán: "Có điều ngại quá đi mất, ta đổi ý rồi, không bán nữa."

Doãn Mặc nhìn chằm chằm người nọ: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Gấp mười!"

Doãn Mặc tức khắc híp mắt lại, phối hợp với vết đao trên mặt, trông có vẻ vô cùng hung ác độc địa.

Người gây sự như tên đầu trọc cổ to đương nhiên là có năng lực để làm vậy.

Hắn cũng không là đến một mình, hơn mười người phía sau hắn cũng tụ tập lại một chỗ bày ra tư thế.

Phương Hằng không khỏi lui về sau một bước nhỏ.

Kỳ quái.

Cũng chỉ mua món đồ thôi mà, tại sao hắn lại tự dưng khi không liên lụy vào một hồi hỗn loạn thế?

Không phải nói an ninh trật tự của Quỷ thị cũng ổn à?

Phương Hằng nghĩ rồi đưa tay đụng vào bình thủy tinh được giấu trong túi.

Vù!

Bình thủy tinh hơi hơi lóe lên một cái, bị bỏ vào trong ba lô quá độ không gian trò chơi.

"Ù ù..."

Mắt thấy song phương bày ra tư thế muốn đánh nhau, bỗng nhiên, bên trong toàn bộ Quỷ thị vang lên một hồi tiếng kêu to.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đoàn người bang Mutter nghe thấy tiếng kêu to này thì nhao nhao nhìn về phía Doãn Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận