Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1700: Chém giết

Hắn trong vô thức muốn đưa tay ra rút trường thương gai đen đâm vào trong cơ thể của mình ra, lại bỗng nhiên phát hiện hai tay của mình đã bị thể sinh vật luyện kim quỷ dị vừa rồi kia hoàn toàn nuốt chửng.

Trùng thân mềm vực sâu ở thân dưới vẫn không thể nào khống chế, không ngừng run rẩy vặn vẹo cơ thể.

Thần thái trong mắt của Sydney dần dần biến mất.

Hắn ý thức được sinh mệnh của mình đang nhanh chóng đi đến đường cùng.

Nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn nào, ngược lại là hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt là vô cùng hưng phấn và vô cùng mệt mỏi ăn mòn ý thức của hắn.

Cuối cùng, Sydney chầm chậm di chuyển ánh mắt lên trên người Phương Hằng.

Con rối luyện kim có thể khiến người ta chết đi trong bất tri bất giác, năng lực thật đáng sợ.

"Thật xin lỗi, không thể cùng ngươi chứng kiến thời đại vĩ đại này rồi..."

Phương Hằng vừa mới từ từ khôi phục lại từ trạng thái đầu đau muốn nổ tung, cảm ứng được dao động lực lượng khổng lồ nổ ra từ trên người Sydney, lớn tiếng nhắc nhở.

Wangenit biết mình nhiều nhất còn có thể duy trì trạng thái ma hóa cấp ba không đến một phút, cố nhẫn nhịn cơ thể sắp sụp đổ, không lùi mà tiến, trường thương gai đen mạnh mẽ đâm về phía yết hầu của Sydney.

Sydney điên cuồng hét lớn: "Tất cả đều! Ở lại nơi này cho ta đi!"

Sydney là như thế, Wangenit cùng tương tự như thế.

Vút!

Yết hầu của Sydney bị trường thương gai đen đâm xuyên qua trong nháy mắt!

Sydney tự mình lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Wangenit đang dần dần ép lại gần hắn.

"Xùy!"

Rút cạn những chút sức lực cuối cùng của cơ thể, ma pháp trận luyện kim trong hai Đồng tử của Sydney nhanh chóng vận chuyển! Huyết dịch màu đỏ không ngừng tuôn ra từ trong hai Đồng tử!

"Các ngươi... hơ, đều cho ta..."

Đám người lúc này đều đã sức cùng lực tận.

Huyết dịch từ trong yết hầu bắn ra, phun ra từ trong miệng, văng đầy lên mặt Wangenit.

"Wangenit! Cẩn thận!"

Wangenit nhìn chằm chằm vào Sydney, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Người chết thì sẽ ngoan ngoãn im miệng."

Lông mày của Phương Hằng khẽ cau lại, vẻ mặt kinh ngạc.

"Phụt!"

"Ừm... Hình như vậy." Khâu Diệu Khang nhìn trùng thân mềm vực sâu đang co quắp, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Trên bậc thềm đá chỗ vách đá cao, Sandu nhìn trận chiến ở bên dưới, cho đến khi nhìn thấy Sydney nhắm mắt lại, lúc này mới thở phào một cách nhẹ nhõm.

"Rầm!!"

Trong ánh mắt của Sydney cơ hội sống đang dần dần trôi đi, nhưng khóe miệng của hắn lại chầm chậm cong lên.

Bọn họ đã hợp lực giết chết Sydney?

"Ha..."

Vĩ Luân ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, nhìn thấy Sandy ở chỗ bậc thang đá trên cao vẫy tay với hắn.

"Vĩ Luân huynh đệ! Hắn chết rồi sao!!"

Không biết tại sao, ánh mắt và nụ cười của Sydney trước lúc lâm trung kia cho hắn một loại dự cảm cực kì không lành.

Tiếp sau đó, trùng thân mềm khổng lồ ở thân dưới của hắn càng không chịu khống chế giãy giụa kịch liệt.

Mất đi khống chế bàn tay khổng lồ hóa đá luyện kim, Sydney và cả trùng thân mềm vực sâu ở thân dưới của hắn từ trên tường đá rơi xuống, rơi một cách nặng nề lên trên mặt băng mà Đường Minh Nguyệt ngưng tụ.

Vĩ Luân cẩn trọng nhìn chằm chằm vào thi thể trùng thân mềm vực sâu vẫn còn thỉnh thoảng cựa quậy, vẫn có chút không dám tin.

Thực sự thắng rồi sao?

"Thắng rồi sao? Chúng ta?"

Ma pháp trận luyện kim trên người Vĩ Luân cũng đã gần như toàn bộ đều tối đi.

Từng bàn tay khổng lồ hóa đá luyện kim cỡ lớn bắt lấy trùng thân mềm vực sâu buông ra, lại một lần nữa ẩn vào bên trong tường đá.

Bên dưới, hai tay Vĩ Luân buông ra, phá giải ma pháp trận luyện kim.

Sandy vẫn là rất tiếc mạng, cẩn thận chứng thực lại với Vĩ Luân.

Vĩ Luân đang muốn nói chuyện, đột nhiên, ma pháp trận luyện kim tự hủy trước người hắn vừa mới ngừng vận chuyển lại bắt đầu tự mình vận chuyển một cách không khống chế!

Hai người Sandy và Khâu Diệu Khang ở trên cao thấy vậy đồng thời kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Vĩ Luân.

Sandy không nhịn được mà hét lớn,"Tình huống gì đây? Tại sao ma pháp trận luyện kim lại khởi động rồi?"

Kẻ địch đều đã chết rồi, bây giờ lại vận hành ma pháp trận luyện kim này thì không được phù hợp cho lắm phải không?

Vĩ Luân thấy vậy vẻ mặt đột nhiên biến sắc, hai tay ngưng tụ ấn kí trước người, đồng thời hét lớn về phía đám người Phương Hằng.

"Mau chạy!! Hoàng lăng tự hủy rồi! Mọi người! Lập tức rời khỏi chỗ này!"

"Hả?"

Khâu Diệu Khang cau chặt mày lại, kéo Sandy ở bên cạnh tiếp tục men theo bậc đá điên cuồng chạy.

Phương Hằng nghe vậy thì ngây người, hắn nhìn về phía âm thanh truyền đến, nhìn thấy ma pháp trận bỗng nhiên nhanh chóng vận chuyển, lại đặt ánh mắt lên trên người Vĩ Luân.

Chịu phải trừng phạt của việc sử dụng tinh thần lực Mặt trăng vĩnh hằng quá độ, trong đầu hắn bây giờ vẫn có hơi hỗn loạn, trong nhất thời có hơi không rõ tình hình gì.

"Chạy mau!!"

Đường Minh Nguyệt nhìn thấy Vĩ Luân hét lớn, ý thức được điều không hay, lập tức giơ tay kéo Phương Hăng ở bên cạnh cùng men theo thềm đá chạy lên trên.

Sandy vừa chạy, vừa hét lớn,"Tình huống gì vậy! Sao mà lại nổ rồi? Chúng ta không phải là đã thắng rồi sao! Nhất thiết phải vậy sao?" "Là Toàn tri chi đồng!"

Ma pháp trận luyện kim dưới chân Vĩ Luân hiện lên, thân hình chầm chậm lơ lửng đuổi theo về phía hai người Phương Hằng, lớn tiếng giải thích,"Sydney trước khi chết lợi dụng Toàn tri chi đồng kích hoạt trận luyện kim tự hủy, đừng nói nữa, chạy mau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận