Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1705: Hủy diệt

Vi Thao và Milhauch nhìn nhau, tăng tốc chạy về phía trước, nhảy lên lưng điểu sư, cùng bay lên không trung với điểu sư.

"Rầm!! Rầm rầm!!"

Vài chục giây sau, toàn bô Hoàng lăng của Đế Quốc tọa lạc trên dãy núi truyền đến một tiếng nổ cực lớn!

Nhìn thấy cả tòa lăng mộ cùng với cả dãy núi đều bị bao phủ trong khói bụi mịt mù theo tiếng nổ kịch liệt, trên mặt Vi Thao lộ ra vẻ chấn động.

Vẫn thực sự là nổ tung hết rồi...

Phương Hằng bọn họ...

Phù!!

Tiếp sau đó, một luồng hơi nóng đánh tới trước mặt, điểu sư ở bên dưới cũng không khống chế được mà bị hơi nóng đánh bay ra ngoài, không dễ dàng gì mới ổn định trở lại dưới sự điều khiển của người lái.

Bên cạnh, Milhauch phát hiện gì đó, nét mặt phấn chấn, giơ tay chỉ về phía bên phải của Hoàng lăng.

Tinh thể băng!?

Tạm thời hai người Đường Minh Nguyệt và Phương Hằng vẫn chưa rời khỏi thử luyện, vẫn an toàn.

Mà ở khu vực bên phải của bụi mù, có thứ gì đó lộ ra bóng hình trong khói bụi.

Hắn mau chóng mở thử luyện ra, tìm kiếm tin tức của đồng đội.

Là Đường Minh Nguyệt!

"Không phải là xảy ra vấn đề gì rồi chứ..."

Trong lòng Vi Thao khẽ động.

Có lẽ là không vấn đề gì.

Vi Thao vô cùng có niềm tin đối với Phương Hằng, nhưng cảnh tượng này vẫn là khiến hắn có hơi hoang mang.

Vụ nổ khiến cho cả dãy núi đều bị bao phủ bởi một lớp khói dày.

Tinh thể băng dưới chân đám người bị một luồng lực lượng khống chế, lơ lửng trong không trung.

"Kìa, bên kia!"

Cách thức bay này rõ ràng không được thành thục cho lắm, tốc độ bay cũng tương đối chậm.

Trên mặt tinh thể băng còn có người đứng.

Chỉ thấy Đường Minh Nguyệt tay cầm pháp trượng, cùng với vài người đứng lại một chỗ trên mặt băng cứng cỡ lớn.

Nhận ra đám người Phương Hằng, trên mặt hai người Milhauch và Vi Thao lộ ra vẻ thư thái, lòng sốt sắng cũng dần dần hạ xuống, suy nghĩ xem làm sao mới có thể lên đó hội họp với bọn họ.

Mẹ nó! Biết ngay là bọn họ nhất định có thể mà!

Đồng tử của Tiêu Vân bỗng nhiên co lại.

Là Phương Hằng!

"Bệ hạ có lệnh! Đưa toàn bộ bọn họ về hoàng thất tạm giam!"

Người ở bên cạnh nàng là...

Hai pháp sư Đế Quốc đi theo Tiêu Vân đến ngưng tụ thuật pháp, lập tức nhắm chuẩn vào hai người Đường Minh Nguyệt ở trong không trung.

"Vâng!"

Tiêu Vân giơ tay lên, lớn tiếng hạ lệnh,"Ra tay!"

Còn có Sandy và Khâu Diệu Khang!

Quả nhiên!

Đường Minh Nguyệt lén lút có quan hệ với Man tộc!

Thậm chí sự hủy diệt của Hoàng lăng Đế Quốc cũng không tránh khỏi có liên quan đến bọn họ!

Hai người Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt quả nhiên là lắm chiêu trò.

Người đứng ở bên cạnh Đường Minh Nguyệt là một trong những người truyền thừa thủ lĩnh Man tộc Wangenit?

Cái kia!

Một bên khác, Tiêu Vân cũng chú ý đến mặt băng cứng xuất hiện trong bụi mù giữa không trung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trên mặt băng cứng.

"Vút! Vút vút!"

Mấy đường thuật Hỏa Cầu liên hoàn gào rít về phía chính diện.

Giác quan nhạy bén của Đường Minh Nguyệt biết hỏa cầu đánh tới, cau chặt mày lại, vực dậy tinh thần lực lại một lần nữa rót vào trong pháp trượng trong tay.

"Băng Tinh Bích."

Tinh thể băng ngưng tụ lại thành vách tường bỗng nhiên dâng lên, chặn những hỏa cầu đánh tới ở giữa đường.

"Rầm! Rầm rầm!!"

Hỏa cầu va chạm trên màn băng lần lượt nổ tung!

Mà tác động do vụ nổ gây ra lại khiến mặt băng đám người đứng dưới chân nhất thời có hơi không ổn định, nhất thời tơi vào rung lắc dữ dội.

"Huynh đệ, ổn định một chút..." Sandy sợ hãi đến bay màu, lập tức bò xuống dưới, cả người bám chặt trên mặt băng, sợ bị rơi xuống dưới.

Vĩ Luân cau chặt mày lại, không nói lời nào ngưng tụ tinh thần sử dụng thuật Luyện kim khống chế tinh thể băng.

Ở đây đều là hội trưởng của công hội cỡ lớn hoặc là nhân vật đầu não của đoàn đội tinh anh.

Video chiếu bên trong đại sảnh hội nghị yên tĩnh lạ thường.

Tổng bộ công hội trò chơi người chơi Prella.

Phía bắc Liên bang.

Trên cao có vài chim ưng Man tộc cỡ lớn bay lượn vòng, trong nháy mắt đón mấy người Đường Minh Nguyệt ở giữa không trung đi, nhanh chóng bay về nơi xa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt đám người. ...

Đường Mạch chắn ngang trước mặt Tiêu Vân, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường từ trong miệng.

"Đây là chuyện của riêng Hoàng thất bọn ta."

Tiêu Vân nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói: "Ngự Lâm Vệ nghe lệnh, bệ hạ có chỉ, bất cứ người nào ngăn cản bắt giữ hung thủ, cùng đưa cả về."

"Xoẹt!"

Đường Mạch bỗng nhiên rút khảm đao trong tay ra, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt quét qua Ngự Lâm Vệ phía sau Tiêu Vân.

"Cứ việc thử xem! Xem xem chỉ huy trưởng của các ngươi có thể bảo vệ được các ngươi hay không!"

Vẻ mặt của đám người Ngự Lâm Vệ phía sau Tiêu Vân cứng đờ.

Bỗng nhiên, từ trên cao truyền đến vài tiếng kêu sắc bén.

Nhìn lại theo tiếng kêu.

"Điện hạ đây là có ý gì? Ngươi cũng nhìn thấy rồi, người kia là truyền thừa của thủ lĩnh Man tộc Wangenit, lần này xâm nhập Đế Quốc, còn hủy diệt hoàng lăng..."

Đám thuộc hạ tùy tùng cũng nhao nhao xông lên trước, cản ở trước mặt đám người Ngự Lâm Vệ của Tiêu Vân.

Ở một bên khác, Đường Mạch vừa rồi nhìn thấy Đường Minh Nguyệt mới yên tâm trở lại, lại nhìn thấy Đường Minh Nguyệt gặp phải công kích, lập tức trong lòng lại siết chặt lại, lập tức mắt đỏ lên, đưa người xông lại gần phía đám người Tiêu Vân.

"Dừng tay!"

Trên người Wangenit vẫn không ngừng tuôn ra máu đen, gần như là dùng toàn bộ sức lực giơ tay lên trước miệng, huýt một tiếng sáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận