Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1109: Chỉ huy (2)

Bầy Licker cũng ẩn núp ở gần khu vực khai thác mỏ.

Xem trên nhật ký, một buổi sáng cộng thêm một buổi tối, bầy Licker chỉ tiêu diệt được lác đác mười mấy cái thể nhiễu sóng cấp thấp.

Thu ghi chép trò chơi lại, Phương Hằng đi về phía trong khu vực an toàn của công ty Mãnh Cầm.

Trong đại sảnh giao dịch, lượng người chơi ít hơn rất nhiều so với tối hôm qua.

Dọc theo đường đi, Phương Hằng chú ý được có rất nhiều người đều đang đánh giá hắn, không ít người vẫn đang nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Hằng, các người chơi lại lao nhao né tránh, đều là dáng vẻ không muốn rước lấy phiền toái.

Phương Hằng nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm giác được thái độ của các người chơi có hơi kỳ lạ.

Các người chơi đúng là hết sức hoảng hốt.

Còn thuê đỡ một cái nhà kho tạm thời ở trong công ty Mãnh Cầm, lại mướn hơn mười tên người chơi mới đi tới đi lui vận chuyển khoáng thạch.

Về mặt khác, cũng là để rửa mắt cho Khoa học kỹ thuật Duy Hưng.

Khiến cho các người chơi cảm thấy thú vị nhất chính là công ty Phương Chu lại mang dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, cố ý khoe khoang, bày khoáng thạch ở lối vào của khu an toàn.

Một mặt là đang khoe khoang năng lực của công ty, có thể đào được nhiều khoáng thạch như vậy chỉ trong một buổi tối, đúng là cực kỳ tài ba.

Làm sao mà làm được vậy?

Lúc này, Triệu Tu cũng đang ở trong tòa nhà.

Bọn họ cũng không ngờ, cái gọi là công ty trò chơi Phương Chu thế mà nói tới là tới thật.

Ngươi nhìn xem, các ngươi không phải là muốn khiến cho ta không lăn lộn được ở chỗ này sao? Bọn ta thì đang nhìn thử xem ngươi đang giấu mặt ở cái chỗ nào rồi đây! Ngươi có thể làm gì chứ hả?

Các người chơi nghĩ mãi mà không ra.

Thời gian chỉ trong một buổi tối mà lại thật sự đào ra được một đống khoáng thạch!

Trong mắt nhóm người chơi, loại hành vi này cứ như là đang khoe của.

Rất nhiều người chơi là tai mắt của Khoa học kỹ thuật Duy Hưng, sáng sớm lúc tỉnh dậy, Triệu Tu nhận được tin tức rằng công ty Phương Chu đã lấy được khoáng thạch.

Cũng không hề có biện pháp canh giữ nào cả, chỉ chất thành đống ở bên đó.

Má nó!

Trong lòng các người chơi tò mò, suy đoán coi công ty nào sẽ dám tới mua hàng của công ty Phương Chu?

Hắn dựa vào lan can, nhìn Phương Hằng ở bên dưới.

"Được, ta đang cho người đi điều tra rồi, bất quá đại ca à, bọn họ còn dư rất nhiều khoáng thạch chất đống ở ngoài cửa, ta cảm thấy hắn đang ra uy với chúng ta, bằng không chúng ta phái người đi cướp của bọn họ đi?"

"Ta đã tra kỹ rồi, hẳn là không có, hơn nữa dựa theo thể lượng của bọn họ, căn bản là không cần đi đào loại khoáng thạch cấp thấp này, cũng không cần phải đối đầu với chúng ta."

Mạc Gia Vĩ vẫn một mực chờ ở văn phòng ủy thác nhiệm vụ, sau khi nhìn thấy Phương Hằng thì phất tay chào hỏi.

Một người chơi vội vàng chạy tới, ghé vào bên tai Triệu Tu, nhỏ giọng nói: "Triệu ca, ta điều tra được rồi, tối hôm qua chỉ có hai cái công ty lớn tiến hành khai thác khoáng thạch, bọn họ đều nói không có hợp tác cùng công ty Phương Chu."

Mạc Gia Vĩ gần như thức trắng cả đêm, vẫn còn rất phấn chấn nói: "Hôm nay đã có một số công ty đến trả lời với ta rồi, nói bóng nói gió, hỏi thăm ta từ đâu mà có nhiều tài nguyên khoáng thạch như vậy, ta đều phớt lờ bọn họ, nhìn một cái là biết bọn họ đến đây để dò thám tin tức rồi."

Bây giờ Triệu Tu không nhịn được muốn mắng người, công ty Phương Chu làm thế nào để lấy được nhiều khoáng thạch như vậy chứ?

"Còn có, ta tạm thời thuê một cái nhà kho để chứa khoáng thạch, trong một đêm đã thu hoạch gần hết khoáng thạch rồi, đúng rồi, mớ khoáng thạch này chúng ta định bán cho ai đây?"

Phương Hằng khẽ ừ một tiếng, cũng không có để ý tới những người chơi bình thường này.

"Ừ."

"Chắc chắn không?"

Phương Hằng rời mắt khỏi Triệu Tu, đi về phía Mạc Gia Vĩ.

"Chờ lâu rồi sao, hành lang Trầm Luân bên kia đã xảy ra một ít vấn đề, nên đến trễ một chút."

"Không sao, nơi này có ta mà, hoạt động khai thác tối qua hết thảy đều diễn ra thuận lợi,"

"Chậc," Triệu Tu nghiến răng nói: "Tiếp tục điều tra, tra cho ra mặt hàng của công ty Phương Chu rốt cuộc là cái gì."

"Ông chủ Phương!"

Phía dưới đại sảnh, Phương Hằng chú ý tới ánh mắt đánh giá của các người chơi, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

"Ngươi có bị ngu không mà ra tay ở gần khu vực an toàn hả? Chỉ vì một chút xíu khoáng thạch như vậy? Có cần thiết không?" Triệu Tu điên cuồng mắng tên thuộc hạ của mình, sau đó nhìn xuống phía dưới một cách hằn học: "Có thể đào được khoáng thạch thì sao chứ? Ta cũng muốn xem thử ai dám giao dịch với bọn họ."

"Công ty Mãnh Cầm chứ ai."

Phương Hằng nhún nhún vai.

Giao dịch với NPC thuận tiện và nhanh chóng nhất, một tay giao tiền một tay giao hàng.

Cùng lắm là bị lỗ xíu thôi.

Chút đỉnh tiền này, không cần quan tâm.

Coi như tiêu tiền để mua bớt phiền đi.

"Được, ta dẫn ngươi đến đó."

Mạc Gia Vĩ cũng không phản đối điều này, đi theo Phương Hằng cùng nhau trở lại trước quầy trong khu vực ủy thác nhiệm vụ.

"Xin chào, công ty Mãnh Cầm ở đây để phục vụ ngài, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?"

Mạc Gia Vĩ đến gần quầy, nhìn nhân viên giao dịch phía sau quầy: "Hoàn thành ủy thác số 2, bọn ta sẽ giao hàng tại nhà kho số 7."

"Toàn bộ nhà kho sao?"

NPC phía sau quầy có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, toàn bộ nhà kho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận