Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 178: Một lần sai lầm.

"Hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, tin tưởng ta. Ngày mai ta lại tới, hiệu suất sửa chữa của một mình ngươi quá thấp, ta bảo đảm, ta có thể làm được."

Phương Hằng miễn cưỡng đứng chặn ở cửa, không chịu đi.

"Được rồi, vậy ngươi có máy móc sơ cấp gì không? Loại nào đó mà sửa chữa đơn giản hơn một chút ấy? Để ta luyện tay nghề một chút đã?"

Khâu Diệu Khang dừng lại, hắn chỉ chỉ mấy dụng cụ phân tích máu ở một bên.

"Ba cái máy kia tạm thời chưa dùng đến."

"Được, vậy ta đem bọn chúng đi trước, ngày mai bảo đảm sẽ cho ngươi một sự ngạc nhiên."

Phương Hằng vừa nói, vừa điều khiển đám zombie dây leo mang đống dụng cụ phân tích huyết dịch chất đống trong góc kia đi.

Khâu Diệu Khang đóng cửa phòng thí nghiệm lại, bắt đầu bắt tay vào sửa chữa khoang nuôi dưỡng.

Đẩy cửa nhà kho ra.

Bảy con zombie đang sửa chữa xung quanh dụng cụ phân tích mẫu phẩm, trên đầu chúng nó hiện ra mấy cái thanh download rất dài.

Khâu Diệu Khang nghĩ, rời khỏi phòng thí nghiệm đi đến nhà kho ngầm.

Hắn nhìn thấy giữa nhà kho đang có ba đài dụng cụ phân tích mẫu máu vừa dời từ phòng thí nghiệm đi.

Ngoài những thứ này ra, sau này đến một giai đoạn sửa chữa nhất định, hắn còn cần phải dùng đến linh kiện tinh vi cao cấp.

Ban đầu hắn cứ tưởng rằng phân thân zombie đã đủ mạnh rồi, không ngờ tới còn có thể tiến xa hơn một bước.

Nửa giờ sau, sau khi sửa chữa khoang nuôi dưỡng xong, Khâu Diệu Khang xoa bóp huyệt thái dương.

Gương mặt Khâu Diệu Khang lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Không biết trong nhà kho có không.

Sửa chữa máy móc cực kỳ tiêu tốn sức lực.

Thân hình Khâu Diệu Khang dừng lại một chút.

Khâu Diệu Khang lại chú ý tới gì đó.

Trong toàn bộ nơi ẩn núp, ngoại trừ Phương Hằng ra, chỉ có duy nhất Khâu Diệu Khang có quyền hạn tiến vào nhà kho ở tầng hầm đầu tiên của nơi ẩn núp.

Trong xó xỉnh của nhà kho, có một con zombie dây leo khác đang ngơ ngác xem trò vui, đột nhiên có hành động.

Phân thân zombie lại còn có thể có hành động đạt đến độ chính xác cao như việc tiến hành sửa chữa máy móc này ư?

Hử?

Khâu Diệu Khang hoảng hốt một chút.

Giống như tất cả đều không có chuyện gì.

"Một kỹ năng đáng sợ."

"Bốp! Bốp bốp!!"

'Nhắc nhở: Kỹ năng - sửa chữa máy móc của ngươi đã tăng lên level 6. '

Nó cầm một cây gậy sắt trong tay, từ từ tiến lên trước, giơ cây gậy sắt lên gõ mạnh vào dụng cụ phân tích mẫu huyết dịch chừng mấy lần.

Hắn vừa ăn cơm vừa kiểm tra ghi chép trò chơi.

Một đêm không ngủ, Phương Hằng sau khi offline hơn năm tiếng để nghỉ ngơi đã quay lại nơi này tìm đồ ăn.

Nhà ăn mới xây trên tầng hai nhà tù.

Sau khi lần lượt gõ mạnh vào ba đài dụng cụ phân tích mẫu phẩm, nó lại chậm rãi trở về chỗ cũ.

"Hi vọng năng lực này có thể giúp chúng ta thay đổi cái thế giới này."...

'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã hoàn thành việc sửa chữa, điểm kinh nghiệm máy móc của ngươi +4. '

'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã gây ra tổn hại đến dụng cụ phân tích mẫu... '

Nó đang làm cái gì vậy?

"Thì ra là thế, phân thân zombie cũng có một năng lực học tập nào đó."

Mắt hắn híp lại, lẩm bẩm.

Nhìn đám zombie chẳng ngó ngàng gì tới mấy thứ kia mà vẫn tiếp tục sửa chữa vũ khí, Khâu Diệu Khang hiểu ra một chút.

"Không tồi, kỹ năng sửa chữa đã tăng lên 6 cấp rồi."

Phương Hằng nhỏ giọng thì thầm.

Hắn rất hài lòng với dây chuyển sản xuất điểm kinh nghiệm kỹ năng đã sắp xếp trong nhà kho trước khi offline!

Zombie cứ theo vòng tuần hoàn, mỗi 30 phút sẽ phá hỏng dụng cụ một lần.

Chỉ cần đầy đủ vật liệu, đám tên zombie là có thể liên tục không ngừng sửa chữa dụng cụ phân tích mẫu cả một buổi tối.

Treo máy cả một buổi tối, đoán chừng kỹ năng sửa chữa máy móc có thể tăng lên 10 cấp!

A! Ngày mai nhất định phải đến Khâu Diệu Khang đòi lại mặt mũi!

"Ông chủ, ngươi ở chỗ này à, tìm ngươi đã lâu."

Phương Hằng nghe vậy ngẩng đầu.

Sắc mặt Phương Hằng trầm xuống.

"Nói vật liệu ta cho vẫn chưa đủ nhiều, không đủ phí phá dỡ cho của bọn họ, hi vọng chúng ta cho thêm một chút."

"Ta lý luận với bọn họ, bọn họ liền bắt đầu đùa giỡn lưu manh."

"Nhưng hôm nay lúc chúng ta đi qua phát hiện bọn họ căn bản không có ý định rời đi."

"Ngay từ đầu bọn họ đã đáp ứng điều kiện dời đi, cũng đã tiếp nhận vật liệu chúng ta đưa."

"Vị trí này đã có người chơi xây dựng nơi ẩn núp, nơi ẩn núp được xây dựng dựa vào hệ thống toà nhà, nhìn qua đoán được ước chừng có khoảng 15 người chơi ở bên trong."

"Tất cả ngồi xuống đi, từ từ nói."

Liêu Bộ Phàm lấy một băng ghế ra ngồi xuống, chép miệng ngồi ở một bên của Lưu Nghị: "Nào, tất cả ngồi xuống đi, nói rõ chi tiết cho ông chủ."

Lưu Nghị và mấy người khác cũng cùng nhau ngồi xuống.

"Dựa theo yêu cầu của ông chủ, hai ngày này chúng ta đã tiếp xúc với người chơi bên trong mấy nơi ẩn núp xung quanh đây."

"Đại đa số người chơi đều rất hài lòng với điều kiện mà chúng ta đưa ra, sau khi nhận được vật liệu liền rút lui rất nhanh."

"Trong đó duy chỉ có một người là gặp phải chút phiền phức."

Phương Hằng nghi hoặc: "Phiền phức gì? Bọn họ không đồng ý chuyển đi?"

"Có hai người chơi không đồng ý chuyển đi, nhưng mà phiền phức nhất cũng không phải là bọn họ."

Lưu Nghị lấy một tấm bản đồ thủ công ra, vẽ một vòng tròn ở bên trên.

"Phương Hằng, chúng ta bị người khác giở trò!"

Chẳng lẽ là gặp phải phiền phức gì à?

Phương Hằng hơi kỳ quái.

"Sao vậy? Từng người một thế nào vậy?"

Một đám người mới của Lưu Nghị đi theo sau lưng Liêu Bộ Phàm, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu.

Hắn nhìn thấy Liêu Bộ Phàm dẫn một đám người Lưu Nghị đi tới chỗ hắn.

Nhìn ra được, đối phương căn bản cũng không tự nguyện dời đi.

Lừa tiền cũng lừa đến trên đầu mình rồi!

"Phương Hằng, nhất định phải cho bọn họ một bài học nghiêm khắc. Nếu không sau này người khác học theo, kế hoạch mở rộng nhà tù của chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn."

"Ừm."

Phương Hằng cũng có ý nghĩ giống như vậy.

Trước mắt nơi ẩn núp đang trong trạng thái mở rộng cấp tốc.

Chuyện như vậy nhất định phải nhanh chóng xử lý.

Càng kéo dài càng phiền phức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận