Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1634: Uy hiếp (2)

Thử lại lần cuối, không được thì bỏ cuộc.

Dưới thế súng dày đặc, bóng người Phương Hằng chợt lóe, thoáng cái biến mất tại chỗ.

Thuấn di!

Ngự Lâm Vệ Đế Quốc sửng sốt một chút.

Biến mất?

Kìa!

Thân hình Phương Hằng hiện lên bên cạnh Đường Minh Nguyệt ở phía sau phòng.

Không đợi Đường Minh Nguyệt mở miệng, Phương Hằng trực tiếp đặt hắn trước người, chủy thủ màu đen kẹt ở cổ cô, trầm giọng nói: "Tránh ra, bằng không ta sẽ giết nàng."

Bọn thị vệ không dám động thủ, cũng không dám cứ như vậy mặc cho Phương Hằng rời đi, chỉ là cứng đờ tại chỗ.

Đường Minh Nguyệt nhìn thấy bọn thị vệ còn có chút do dự, lớn tiếng quát: "Bảo các ngươi lui lại, các ngươi đều điếc hết sao!"

Phương Hằng không do dự, con dao găm sắc bén trong tay đâm thẳng vào cổ Đường Minh Nguyệt.

Phương Hằng nói xong, bắt Đường Minh Nguyệt làm con tin đi về phía trước.

Ngự Lâm Vệ thị vệ trưởng Quark cau mày.

Quark do dự một chút, đưa tay ra hiệu.

Cái gì?

Đám thị vệ nghe nói liền thi nhau nhìn về phía đội trưởng Quark.

"Hừ!."

Đường Minh Nguyệt kinh ngạc một chút, tiếp theo cũng hiểu ra, hô to: "Đừng! Đừng hấp tấp!"

"Lùi ra sau."

Phương Hằng trong lòng khẽ động.

Máu chảy ra từ cổ.

Dường như có tác dụng!

"Chúng ta lui, đừng tổn thương đến công chúa điện hạ."

Đám người ngự lâm vệ lúc này mới từ từ lui về sau.

"Bệ hạ có lệnh, không cho phép bất cứ kẻ địch nào rời khỏi cung điện, tiêu diệt hắn, không tiếc bất cứ giá nào!"

đồng tử Phương Hằng co lại, thấy trước mắt xoẹt qua một lưỡi đao.

"Vù!"

Hai bên chậm chạp tiến về phía trước hơn hai trăm mét, sắp đi đến cổng cung điện, một bóng người nhanh chóng xoẹt qua từ phía trước.

Gặp quỷ rồi!

Nhưng đoàn người ngự lâm vệ lui rất chậm, cố gắng kéo dài thời gian đợi chi viện.

Phương Hằng quét mắt về phía người trung niên cầm kiếm.

Độ khó của nhiệm vụ SS không đến nỗi phải khó như vậy chứ?

Chiêu vừa nãy là thực sự không quan tâm tới sống chết của Đường Minh Nguyệt sao?

"Xoẹt!"

Lá chắn máu!

Lá chắn màu đỏ tươi mở ra, chống đỡ không quá vài giây liền bùng nổ!

Phương Hằng thuận thế kéo Đường Minh Nguyệt tránh khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.

Trường kiếm xiên về phía Phương Hằng.

Phương Hằng vẻ mặt nghiêm trọng, đột nhiên cảm nhận được kiếm khí lao thẳng vào mặt!

"Đoàng!"

Nói xong, người trung niên cúi người đâm về phía Phương Hằng.

"Tiêu diệt hắn! Bảo vệ công chúa điện hạ!"

Quark hét lớn, đem theo hơn hai mươi ngự lâm vệ phía sau xông về phía Phương Hằng.

Phiền phức rồi.

Đến lúc dùng con át chủ bài đã chuẩn bị trước kia rồi.

Phương Hằng đang chuẩn bị dùng át chủ bài, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói hùng hồn: "Ta giải quyết bọn họ, ngươi đưa nàng đi đi."

Ai?

Khóe mắt Phương Hằng nhìn chăm chú vào bóng đen bỗng xuất hiện phía sau.

Soạt soạt soạt!

Đồng thời lao về phía trước, những gai nhọn hình lăng trụ dày đặc lao về phía đám người ngự lâm vệ.

"Ta cũng không biết, chạy trước rồi nói."

Phương Hằng đầu óc cũng mơ hồ.

Tại sao phải thêm từ 'lại' chứ?

Nàng không kìm được nhìn Phương Hằng, nhỏ giọng nói: "Tình huống gì đây? Là đội mình? Ngươi lại cấu kết với Man tộc từ bao giờ vậy?"

Man tộc cũng vào trận rồi? Hơn nữa xem ý còn là đội mình?

Đường Minh Nguyệt thấy tình hình cũng hơi ngơ ra.

Bị gai nhọn đâm trúng, không nhịn được kêu một tiếng hự rồi bay ra sau, lao mạnh vào bức tường phía sau.

"Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!!"

Gai đen đâm vào cơ thể, tiếp theo là không ngừng bùng nổ, người trung niên bị nổ cho bong da tróc thịt, cả người máu chảy không ngừng, trở thành một huyết nhân đáng sợ, rồi ngã trên mặt đất.

Ngự lâm vệ lập tức vô cùng hoảng sợ, liên tục giơ lá chắn lùi ra sau, cảnh giác nhìn người kia.

Phương Hằng nhìn người chắn phía trước mình, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Vậy mà lại là hắn!

Người kế thừa thủ lĩnh Man tộc- Wangenit.

"Sao? Thấy ta rất bất ngờ sao?" Wangenit quay đầu nhìn Phương Hằng: "Ta đưa ngươi ra, lát nữa có việc thương lượng với ngươi."

Nói xong, trên người Wangenit xuất hiện gai đen hình trụ dày đặc, lao đến đâm thủng trận phòng ngự của đám ngự lâm vệ Đế Quốc.

"Soạt soạt soạt..."

đồng tử người trung niên co lại!

Đương nhiên sau khi bùng nổ, càng nhiều gai nhọn lao về phía người trung niên cầm kiếm!

Gai nhọn hình lăng trụ thi nhau nổ giữa không trung.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Một lưỡi kiếm xoẹt qua.

Không quan tâm nhiều thế được, có người giúp phân tán sự chú ý cảu ngự lâm vệ Đế Quốc là quá tốt, hắn lập tức đưa Đường Minh Nguyệt trốn khỏi cung điện.

"Bùm! Bùm!"

Phía trước, Wangenit giết vào đội quân Đế Quốc, gai đen nhọn dày đặc lại bùng nổ!

Thực lực của ngự lâm vệ rất mạnh, đối phó với Man tộc tam giai vẫn là cách biệt quá lớn, thấy gai nhọn bùng nổ cũng không dám chống chọi, thi nhau giơ lá chắn lui về sau.

Wangenit cũng lười truy kích, mở đường ở phía trước.

Phương Hằng thuận thế đưa Đường Minh Nguyệt điên cuồng chạy ra khỏi cung điện.

Vừa rời cung đến một ngã rẽ ngoài cung điện, hai đại đội ngự lâm vệ một trái một phải vây đến từ hai bên lối đi.

Lập tức áp lực đều tập trung lên người Wangenit mở đường phía trước.

Phương Hằng nói: "Người anh em, dường như hơi phiền phức chút, thủ hạ của ngươi đâu?"

Wangenit khóe mắt quét qua Phương Hằng ở phía sau, cười lạnh nói: "Ha, ngươi cho rằng hoàng thành dễ vào vậy sao?"

"Ồ, nói cũng phải, nhưng giờ có chút phiền phức rồi, hay ngươi cố gắng nghĩ cách gây động tĩnh lớn chút, ta có thể nhân hỗn loạn đưa nàng cùng chạy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận