Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 163: Tháo dỡ di dời.

Nếu người chơi bình thường không may lập tức sinh ra ở đây, ở lại nhiều nhất vài ngày sẽ nghĩ biện pháp rời đi, tìm kiếm nơi ở thích hợp hơn.

Hơn nữa trước đây Tù Xà phá phách cướp bóc một phen.

Trên lý thuyết, người chơi bình thường ở gần khu vực rừng rậm chắc là đều chạy hết mới phải.

"Có thể thảo luận một chút với bọn họ, để bọn họ chuyển đi khỏi khu vực rừng rậm, chúng ta sẽ lấy ra chút đồ ăn và vật tư cơ sở bồi thường."

Từ trên sách lược, giai đoạn trung kỳ trong trò chơi, công hội lớn chiếm đất đều sẽ áp dụng thao tác thông lệ như 'khoản bồi thường tháo dỡ di dời'.

Điểm khác nhau chỉ là trên mặt lương tâm, bồi thường này có nhiều hay có ít.

Chuyện này liên quan đến danh tiếng của công ty.

Loại công hội người chơi giống như Tù Xà, tuy rằng bọn họ không xúc phạm pháp luật Liên Bang, nhưng danh tiếng trong người chơi cực kỳ kém.

Phương Hằng thở dài, vỗ vai sinh viên ngây ngô này.

Gặp phải kẻ lòng dạ hiểm độc há miệng lớn, đương nhiên dùng zombie dỡ nhà của bọn họ!

Nếu không đồng ý, vậy thì chỉ có thể cứng rắn...

Còn phải hỏi à?

Chi ra một 'khoản tháo dỡ di dời' với hắn chỉ là chín trâu mất sợi lông.

"Như vậy đi, nếu gặp phải người chơi thì thử tiếp xúc với bọn họ, thuyết phục bọn họ 'tháo dỡ di dời', tiêu chuẩn bồi thường thì dựa theo bồi thường tháo dỡ di dời của máy chủ sáu Liên Bang, nếu không đạt được thỏa thuận thì buông trước một chút, chờ ta đến xử lý."

Bọn họ muốn tiếp tục phát triển, mở rộng trong trò chơi thì gần như không có khả năng.

Đây là sự tàn khốc của Ngày Tận Thế.

"Nhưng... Nếu bọn họ vẫn không đồng ý dời đi thì sao?"

Hiện tại, trong nơi ẩn núp của Phương Hằng không thiếu đồ ăn, thu thập một ngày một đêm là có thể thu hoạch lượng lớn đồ ăn vật tư.

"Vậy thì chỉ có thể để bọn họ biết mặt tối của xã hội này..."

Vài người mới đưa mắt nhìn nhau.

"Ai!"

Tiêu chuẩn bồi thường tháo dỡ di dời của Liên Bang luôn cực kỳ hậu hĩnh, rất hiếm công ty có lương tâm có thể đạt tới trình độ này.

Phương Hằng tự nhận mình làm việc không thẹn với lòng.

Cao như vậy?

"Đủ rồi đủ rồi, Phương Hằng, thật sự đủ rồi."

Phương Hằng xoa cổ.

Hiện tại cả doanh địa Thương nhân tận thế giống như một cái bếp lò lớn.

"Không có."

Phiền não hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế.

"Còn có nghi vấn gì không?"

Có bug như Phương Hằng tồn tại, Vettel cảm thấy bản thân mình cần phải nâng cấp kho hàng doanh địa tận thế trước đã.

"Ngươi biết không, quặng sắt và than đá 3 ngươi cung cấp đủ để cho doanh địa của ta tăng lên tới cấp 3 rồi, cho dù có tài nguyên khác, bọn ta tạm thời cũng không chứa được."

Vettel nói xong còn chỉ quặng sắt và than đá chất đống thành vài núi nhỏ trong doanh địa Thương nhân tận thế.

Vài người mới gật đầu tỏ vẻ không có dị nghị, chạy tới chỗ Liêu Bộ Phàm nhận vật tư thùng xăng, chuẩn bị chấp hành kế hoạch tháo dỡ di dời.

"Hơn nữa ở chỗ bọn ta thật sự không thể chất thêm vật tư nữa, cần một khoảng thời gian để tiêu hóa."

Vettel cười khổ.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày mình bởi vì thu được quá nhiều vật tư mà cảm thấy khốn đốn.

Tiếp theo nên tiếp tục hoàn thành kế hoạch chuyển sạch doanh địa Thương nhân tận thế. ...

Năm mươi lò luyện trong doanh địa tận thế chuyển động tốc độ cao hai mươi bốn giờ mọi thời tiết.

Vettel lau mồ hôi trên trán, nhân tiện còn đưa cho Phương Hằng một chai bia ướp lạnh.

"Ở chỗ của bọn ta đã không cần thêm quặng sắt nữa đâu."

"Chờ qua một khoảng thời gian, sau khi doanh địa của bọn ta hoàn thành mở rộng kho hàng thì lại đến đi."

Thật à... Lại đạt tới hạn mức cao nhất rồi...

Phương Hằng sờ cằm.

Xem ra muốn đào rỗng cửa hàng của Vettel vẫn hơi khó khăn.

Một đợt vận chuyển quặng sắt và than đá tới lui vài lần vào sáng sớm.

Phương Hằng tổng cộng kiếm được 157 nghìn điểm số cầu sinh từ trong tay Vettel.

"Vettel, cừ thật! Vừa nãy ta đã nghe chú nói, vậy mà ngươi không nâng cấp mở rộng kho hàng cấp 3 trước, có phải ngươi huênh hoang rồi không?"

Nhìn thấy cô gái đi đến lối vào của doanh địa tận thế, gương mặt Vettel lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Nhìn xem ai tới, Kiều Linh! Ta nói làm sao hôm nay mí mắt trái luôn giật, đêm nay cứ ở lại đây, ta kêu đầu bếp chuẩn bị cho ngươi món tôm hùm ướp tỏi mà ngươi thích nhất!"

Biểu cảm của Vettel trở nên nghiêm trọng.

"Thậm chí có nơi nghe đồn xuất hiện sinh vật zombie có thể sử dụng vũ khí cường độ cao."

"Kết hợp với tin tức gần đây bọn ta lấy được, khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện thể zombie trải qua cải tạo cùng loại, bọn họ có thể nhận một vài chỉ lệnh."

"Trải qua phân tích của đoàn nghiên cứu nội bộ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám bọn ta, bọn ta cho rằng công ty Meteor đã hoàn thành bước đầu của 'Kế hoạch vũ khí sinh học'."

Kiều Linh ngồi bên cạnh quầy.

Vettel dẫn mọi người vào phòng nhỏ, đóng cửa gỗ lại, lại phân phát cho mỗi người một chai bia ướp lạnh.

Nàng thoải mái đánh giá Phương Hằng.

"Xin chào, ta là Phương Hằng."

"Kiều Linh là con gái của Davy, không nhìn ra được, tên quê mùa đó." Vettel cảm thán một câu, lại hỏi Kiều Linh: "Hôm nay đặc biệt đến đây là gặp phải phiền phức gì sao?"

"Không, cha đi chấp hành nhiệm vụ, không ra được, là chị Catalina kêu ta qua đây tìm Phương Hằng."

Phương Hằng có hơi bất ngờ.

"Tới tìm ta?"

"Đúng, là chuyện có liên quan đến nhiệm vụ mẫu vật Erecta mà lần trước ngươi thu thập được."

"Bọn ta phân tích nghiên cứu tỉ mỉ mẫu vật Erecta, phát hiện một vài tình huống."

"Nào nào nào, chúng ta vào nhà nói."

"Xin chào, ta là Kiều Linh của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám."

Kiều Linh đi lên trước, vẫy tay với Phương Hằng, lộ ra một nụ cười.

"Hi, Phương Hằng, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã sớm nghe nói về danh của ngươi."

Nàng để tóc ngắn sạch sẽ, đôi mắt to lộ ra sự bướng bỉnh.

Một cô gái sáng sủa nhiệt tình đi vào từ ngoài doanh địa tận thế, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.

Vettel nói xong lại nhìn Phương Hằng bên cạnh: "Phương Hằng còn có ngươi nữa, đừng hòng chạy, lần trước ngươi cho ta leo cây, đêm nay ngươi cũng phải ở lại! Hai chúng ta không say không về."

"Công ty Meteor muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận