Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 1560: Dao động

Phải ngu ngốc hay nghĩ quẩn thế nào mới đi làm cái việc này?

Đang nghĩ, Mã Hiểu Uyển nhìn thấy lãnh chủ Đế Quốc và đoàn hộ vệ tinh anh đi theo đang không ngừng đi ra từ hang động.

Nét mặt của Mã Hiểu Uyển dần cứng lại.

Nàng từ từ quay đầu, nhìn về phía Phương Hằng bên cạnh: "Những lãnh chủ đại nhân này là đoàn tham quan mà ngươi nói sao?"

"À, đúng vậy."

Phương Hằng giải thích rất tự nhiên: "Đều là những lãnh chủ hợp tác với Vùng đất ôn dịch của chúng ta, không được thấy lễ đâu đấy."

Điên rồi.

Thế giới này đều điên cả rồi!

Đội ngũ dần dần xuất phát, vận chuyển vật tư ven theo thôn làng bị Thần thụ bao phủ mà đi.

Thế lực của hắn ở Đế Quốc lại lớn như vậy!?

"Hả?! Được, được."

Phương Hằng rốt cuộc là ai?

Nàng trơ mắt nhìn đoàn đội gần nghìn người đi ra từ hang động.

Đặc biệt là các lãnh chủ vừa kí hiệp định với Phương Hằng.

Người khác thấy pháp sư vong linh chạy còn không kịp, đám lãnh chủ Đế Quốc này bị làm sao vậy!

Không như trước đây, khi đến các lãnh chủ hùng hổ tìm Phương Hằng đời mộ lời giải thích.

"Chúng ta có thể đi chưa?"

Mã Hiểu Uyển lập tức có cảm giác thế giới quan sụp đổ.

Dọc đường, thấy Phương Hằng bị đám lãnh chủ Đế Quốc vây ở giữa vừa nói vừa cười, trong lòng Mã Hiểu Uyển càng thêm chấn động.

Cứ coi như kịp lên chuyến tàu cao tốc cuối cùng vào phút cuối cùng!

Mã Hiểu Uyển hồi thần, khua tay ra hiệu thành viên đoàn lính đánh thuê phụ trách vận chuyển vật tư phía trước.

Đám người không mua được vé tàu kia, đám lãnh chủ không có cách nào xây dựng tháp pháp sư thì cứ để họ khóc đi!

Nhưng bây giờ, tâm trạng của các lãnh chủ vô cùng tốt.

Bọn họ đều cảm thấy kiếm lời rồi!

"Lãnh chúa Phương Hằng, khu vực này ngươi đã từng tiến hành sửa lại sao?"

Vui vẻ gì chứ!

Bây giờ, vận chuyển vật tư từ cửa hang đến thôn một lần chưa tới hai tiếng.

Họ đều cảm thấy mình đầu tư vô cùng khôn ngoan.

"Hử? lãnh chúa Phương Hằng, cái cây không lồ kia là?"

Còn những lãnh chủ kí được hiệp định trước kia lại càng vui mừng.

Các lãnh chủ đều là lần đầu thấy cây khổng lồ, không ngừng khen ngợi.

"Ồ, nó là cây mà ta bồi dưỡng, là Thần thụ bảo bệ Vùng đất ôn dịch, có thể bảo vệ phong địa của ta không bị ngoại giới quấy nhiễu."

Phương Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Thần thụ A Bộ Xích Da phía xa.

Đám oan chủng kia, tốn một đống tiền vẫn ở kia cười ngốc?

"Chẳng trách, trước đây ta cũng từng đến nơi này, ta nhớ khi đó đường thương đạo ở đây không hề dễ đi như này."

Một lãnh chủ cảm thán.

Các lãnh chủ dọc đường vừa nói vừa cười đi về phía trước, rất nhanh, một cây khổng lồ cao vút trời xuất hiện trong tầm mắt.

Tâm trạng của mọi người tốt, không khí trong đội cũng trở nên vui vẻ, đi theo đoàn đội mà đến càng giống một buổi du lịch vui cả về vật chất và tinh thần.

Vì để có thể thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư phía sau, hắn tốn không ít thời gian, mới để phân thân zombie dọn dẹp mở rộng con đường giữa lối ra hang động của thế giới dưới lòng đất với thôn làng.

Phương Hằng gật đầu, nói câu được câu không.

"Ồ, đúng vậy."

"Thật là quá hùng vỹ, ta từ trước đến giờ chưa từng thấy cây cổ thụ nào lớn như vậy, để nuôi dưỡng được một cây như vậy chắc chắn ngài phải tốn rất nhiều tinh lực đúng không?"

"Đúng vậy."

Phương Hằng gật đầu đáp, không ngừng quay đầu nhìn rương đụng đá đen chưa xác định trong đội.

Chuyển nó về cho Thần thụ nuốt, xem có thể tăng bao nhiêu cấp!

Kiếm thánh Chippo nhìn cây khổng lồ phía xa, ngón tay đặt vào trường kiếm trên eo.

Hắn cảm nhận được, cây khổng lồ phía xa kia cực kì nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như những gì Phương Hằng miêu tả.

Đoàn đội ven theo thương đạo đến trước rừng rậm thì dừng lại.

Phía trước bị tầng tầng lớp lớp dây leo và rễ cây chắn đường.

Phương Hằng bước lên trước đội.

Randolph lại nhỉn kĩ Phương Hằng, không nhịn được hỏi: "Lãnh chúa Phương Hằng, đây là vùng đất ma pháp sao?"

Tại sao ma pháp này lại tràn ngập sinh mệnh lực dồi dào?

Nhưng kì lạ là, Phương Hằng chẳng phải là pháp sư vong linh sao?

Vùng đất ma pháp mạnh mẽ cũng là do Phương Hằng bố trí sao?

Randolph tim đập nhanh hơn.

Hắn đã từng thấy vùng đất ma pháp bền vững như này trong sách rồi, mạnh đến nỗi có thể thay đổi hình dáng vĩnh viễn, cường độ ma pháp thậm chí còn cao hơn thuật cấm.

Nhưng sau khi đến gần hắn lại cảm thấy dường như không đúng.

Hắn cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh cường liệt từ trong rừng.

Còn dao động ma pháp lại vô cùng yếu.

Vậy nên hắn lại cho rằng khu rừng này là thiên nhiên hình thành.

Nhưng sau khi nhìn thấy dây leo nhanh chóng rút đi hắn lại phủ định hoàn toàn phán đoán này!

Rừng rậm hình thành tự nhiên sao có thể chịu điều khiển của con người từ Phương Hằng?

Không sai! Đây là một vùng đất ma pháp!

Hơn nữa còn là vùng đất ma pháp vô cùng mạnh mẹ bền vững!

Trời ạ!

Khu rừng này và Thần thụ cho hắn cảm giác dâud tiên là một địa hình ma pháp cực lớn.

Sự chấn động trong lòng hắn nhiều hơn bất cứ ai!

Randolph ngây ngốc, đồng tử lóe lên tia sửng sốt.

Cảnh tượng này khiến các lãnh chủ ngạc nhiên.

Những dây leo và rễ cây trước mặt mọi người nhanh chóng rút đi, rất nhanh xuất hiện một con đường nhỏ cho người đi qua.

"Soạt soạt soạt..."

"À... , Ừm."

Nhận được câu trả lời của Phương Hằng, Randolph trong lòng chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận