Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 848: Nguyên tắc

Nhưng mà cách đây không lâu hắn vừa mới thăng cấp kỹ năng Vong linh học của hắn lên tới sơ cấp!

Đối với Vong linh học mà nói, cơ sở và sơ cấp khác nhau một trời một vực!

Có lẽ sau khi thăng cấp lên thành Vong linh học sơ cấp thì mới có cách để giải phong ấn lực lực của Hella.

Bellamy thấy Phương Hằng suy tư một hồi lâu thì không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang: "Này, Phương Hằng, có phải là ngươi nghĩ tới cái gì không?"

Quan tâm làm gì, họa lớn ập lên đầu, chỉ có thể còn nước còn tát!

Phương Hằng lập tức ngẩng đầu lên, rồi nghiêm túc nói: "Hãy chống đỡ thêm một thời gian, quả thật là vừa nghĩ đến một số chuyện, ta cần rời đi một lúc để xác minh nó là đúng."

"Không được." Bellamy lắc đầu: "Cùng lắm là năm phút, đây đã là cực hạn của ta rồi."

"Vậy thì năm phút."

Chuyện ở khu bảy xôn xao ầm ĩ nên hiển nhiên là bọn họ đều đã nghe nói tới, mới khi nãy họ còn đang cảm thán Phương Hằng thoáng cái đã trở thành chủ của hai thế giới, đang thuận buồm xuôi gió, sao lại lập tức tới tìm thầy Dicky rồi.

"Không may, hôm nay thầy Dicky sắp xếp tổ chức một buổi giảng giải công khai ở bên ngoài, hình như chưa tới nửa tiếng nữa là bắt đầu buổi thuyết giảng rồi. Hắn hiện đang trong phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho bài giảng, nếu ngươi muốn tìm hắn để nói chuyện thì vẫn nên đổi giờ..."

Đàm Sóc và Lê Thiếu Cường nhận được lệnh của Liên Bang nên khoảng thời gian này họ luôn đứng đợi Phương Hằng ở ngoài cửa để bất cứ lúc nào cũng có thể hỗ trợ cho hắn.

"Đúng, rất gấp, bây giờ thầy Dicky đang ở đâu?"

Trở lại thế giới hiện thực, Phương Hằng rời khỏi khoang trò chơi và lập tức đi tới hiệp hội nghiên cứu vong linh để tìm thầy Dicky.

Lê Thiếu Cường cảm thấy khó hiểu, hắn liếc mắt nhìn Đàm Sóc.

Phương Hằng lập tức quăng cái túi ngủ xuống đất rồi offline ngay tại chỗ.

Lê Thiếu Cường vừa mới nói được một nửa thì đã bị Đàm Sóc kéo kéo.

"Ngươi muốn tìm thầy Dicky ngay bây giờ sao?"

Hiện tại hắn quyết định offline là để trực tiếp chạy đi tìm thầy Dicky, và hỏi xem có cách nào có thể giải phong ấn hết sức mạnh của Hella không!...

Hơn nữa dáng vẻ còn trông vô cùng gấp gáp và cấp bách.

Lê Thiếu Cường chợt hiểu ra.

Hai người nghe thấy lời của Phương Hằng thì nhìn nhau.

À, phải phải phải...

Hửm? Cái gì?

Đàm Sóc nháy mắt ra hiệu cho Phương Hằng.

Thầy Dicky có kinh nghiệm phong phú trong Vong linh học, một câu nói thuận miệng của hắn có thể khiến cho những người chơi được mở mang thông suốt, nâng trị số kinh nghiệm kỹ năng lên không ít.

Mấy ngày nay, những người chơi cũng đang thảo luận về người học trò mà thầy Dicky mới thu nhận, Lê Thiếu Cường nghe tới mức lỗ tai gần như chai rồi.

"Khụ khụ..." Lê Thiếu Cường suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng rồi sửa lời nói: "Phương Hằng, buổi bài giảng vẫn chưa bắt đầu, bây giờ chắc thầy Dicky vẫn còn đang ở phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị, chúng ta có thể tìm người phục vụ để đưa chúng ta tới đó tìm hắn."

Dù sao thì cũng chưa tới lúc bắt đầu bài giảng, vẫn còn thời gian.

Nhìn xem kìa! Đãi ngộ con ruột!

Phương Hằng mà, hắn được hưởng thụ đãi ngộ là con ruột ở chỗ Dicky.

Lê Thiếu Cường đứng bên cạnh thì tỏ ra phấn khởi, hắn đẩy Đàm Sóc đang đứng cạnh một cái rồi dùng ánh mắt để trao đổi với Đàm Sóc.

Hắn cũng không bất ngờ gì về kết quả này.

Đàm Sóc cảm thán trong lòng.

Mà cho dù có bắt đầu bài giảng rồi thì thầy Dicky cắt ngang bài giảng giữa chừng để đi gặp Phương Hằng thì có thể làm sao đây?

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ tại vong linh, một nhóm ba người bao gồm Phương Hằng đi tới phòng nghỉ ngơi phía sau đại lễ đường lầu sáu.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy là Phương Hằng tới, Dicky vui vẻ để cho bọn họ vào phòng nghỉ ngơi tìm hắn.

"Thầy Dicky đang ở bên trong, xin mời vào."

Nghe nói khoảng thời gian này, tâm trạng của thầy Dicky tốt vô cùng, các học viên phạm mắc phải lỗi nhỏ cũng sẽ không phải bị trách phạt, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn nhắc nhở các học viên vài câu.

Và rõ ràng, người học trò kia chính là Phương Hằng.

Sau đó thì có tin đồn truyền tới là thầy Dicky mới nhận một người học trò.

Lúc đầu những người chơi cũng đều tò mò rằng rốt cuộc có điều gì đã khiến cho tâm trạng của thầy Dicky trở nên tốt như vậy.

Này, người ta không có nói bảo một mình Phương Hằng vào, chúng ta cũng đi vào xem luôn đi.

Thật sự có thể?

Đừng có úy thủ úy vĩ! Người có đi hay không!

Phải đi! Hai ngày nay tâm trạng của thầy Dicky rất tốt, nói không chừng Phương Hằng gặp vấn đề trong việc tu luyện, chúng ta cũng có thể đi theo để học hỏi kinh nghiệm.

Có lý! Đi!

Trao đổi xong, đám người Đàm Sóc mặt dày đi theo Phương Hằng vào phòng nghỉ ngơi.

"Thầy Dicky!"

Thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề.

Phương Hằng đã tìm ra được mánh khóe của thầy Dicky, nên sau khi bước vào cửa thấy Dicky thì hắn liền gọi thầy trước.

"Phương Hằng à, được, được."

Dicky điềm đạm vẫy tay một cái, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào mặt Phương Hằng.

Vừa thấy hắn, nụ cười trên khuôn mặt Dicky càng trở nên sâu hơn.

"Ha ha ha ha, được, nhanh như vậy mà ngươi đã thăng cấp lên Vong linh học sơ cấp rồi, quả nhiên là ngươi không làm ta thất vọng, Phương Hằng." Dicky vẫy tay với Phương Hằng: "Tới đây, ngồi xuống trước, ngồi xuống rồi từ từ nói."

Dicky nhìn Phương Hằng, trong lòng hắn vô cùng hài lòng.

Hắn nhìn Phương Hằng thế nào thì cũng đều cảm thấy thuận mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận