Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 2501: Rơi vào

Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm.

Nên làm sao đây?

Sử dụng đại chiêu sao?

Đại chiêu có thể chống đỡ được không?

Phương Hằng cũng không cách nào xác định dựa vào đại chiêu Mặt trăng vĩnh hằng đến tột cùng có thể chống đỡ được debuff tính phạm vi lớn mạnh như sụp đổ không gian hay không, mặc kệ thế nào dù sao cũng phải thử một lần.

Dù sao là chết, liều mạng!

Đương nhiên, không phải hiện tại, phải sử dụng ở thời điểm sụp đổ không gian sắp nổ tung.

Phương Hằng đang toàn lực cảm ứng dao động không gian chuẩn bị tìm kiếm thời cơ phóng thích đại chiêu, bỗng nhiên nghe thấy từ sau lưng vang lên một giọng nói của một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Sức mạnh lĩnh vực?

Sarin nhanh chóng đi đến trước người Phương Hằng, nắm lấy tay phải của Phương Hằng, dẫn hắn trở về đại điện.

Không có bất kì thú ẩn nấp trong hư không nào có thể tới gần phạm vi một mét chung quanh nàng!

"Đi theo ta!"

Lại là Sarin!

Sao phương hướng này ngược lại là đi tới trung tâm của sụp đổ không gian?

"Phương Hằng! Bên này!"

Phương Hằng dễ dàng bước vào trong sức mạnh lĩnh vực của Sarin, thoát khỏi sự dây dưa của thú ẩn nấp trong hư không nhóm, theo bản năng bị Sarin lôi về phía trước.

Càng làm hắn cảm thấy vô cùng kinh dị, chung quanh Sarin tựa hồ có một trường lực vô hình.

Đồng tử Phương Hằng co rụt lại, cưỡng ép vung côn kim loại trong tay quét đi thú ẩn nấp trong hư không trước mắt, phá ra một khe hở bên phải nhìn lại.

Không biết vì sao, trong đầu Phương Hằng nhảy ra từ này.

Cũng không đúng!

Tất cả thú ẩn nấp trong hư không xông về phía nàng đều bị một luồng sức mạnh lớn mạnh đánh bay ra ngoài!

Phương Hằng tin rằng là Sarin sử dụng phương pháp đặc biệt tạm thời áp chế sụp đổ không gian.

Không đúng!

Sợ chết không đủ nhanh à?

Ven đường thú ẩn nấp trong hư không tập trung đánh lén hai người, không ngoại lệ toàn bộ đều bị trường lực vô hình bao phủ quanh thân Sarin bắn bay ra ngoài.

Dưới tình thế cấp bách, lúc này Phương Hằng ngậm miệng không nói, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Sarin.

Sarin đi đến trước quan tài đá, tay phải vẫn cầm lấy cổ tay của Phương Hằng, một bàn tay khác nắm lấy dây chuyền thủy tinh màu đen lơ lửng trên quan tài đá.

Phương Hằng trầm giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu

Sức mạnh đến từ chính cổ tay trái được Sarin cầm!

Sarin so với hắn rõ ràng hơn sụp đổ không gian sắp bùng nổ nguy cơ!

Theo đó, trước mắt tối sầm.

Phương Hằng cảm giác mơ hồ nghe thấy tiếng gầm rú phát ra ngoài sụp đổ không gian.

"Ầm!!!!"

"Đi theo ta, ta có cách."

"Vù!!"

Đồng tử Phương Hằng phút chốc co rụt lại.

Ngay sau đó, hắn cảm giác bản thân được sự lôi kéo của một luồng sức mạnh không gian đặc biệt.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trước quan tài đá.

Thú ẩn nấp trong hư không tập trung dày đặc đã bao quanh hắn, còn đang không ngừng nhấm nháp!

Ngắn ngủi một lát, thân thể trùng thân mềm màu đỏ đã bành trướng tới năm mét!

Phương Hằng chú ý tới trên người trùng thân mềm màu đỏ không ngừng vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, mí mắt không khỏi nhảy dựng.

Vù! Vù!!

Trong một mảnh không gian tối đen, Phương Hằng cảm ứng được trước mắt hiện lên từng đường lưu quang, hắn không thể thấy rõ bất kì thứ gì, lại có thể cảm ứng được bản thân xuyên qua trong nhiễu loạn không gian!

Lại là thông đạo truyền không gian!?

Trong lòng Phương Hằng vừa động.

Giây tiếp theo, trước mắt lại nở rộ ra bạch quang chói mắt.

Bạch quang này làm cho hắn nhất thời mất đi thị giác.

Rất nhanh, bạch quang tán đi, Phương Hằng lại thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.

"Nơi này là..."

Phương Hằng thì thào tự nói , đánh giá cảnh vật chung quanh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sarin cũng nhín qua Phương Hằng.

Phương Hằng không khỏi lại nhìn về phía Sarin.

Dây chuyền thủy tinh màu đen trong tay Sarin hơn phân nửa có số lần sử dụng hạn định.

Đương nhiên, là vật chứa không gian thì chưa chắc.

Loại không gian này có tính ổn định cực cao.

Dây chuyền!

Đúng vậy! Chắc là không gian đặc biệt mở ra trong dây chuyền thủy tinh màu đen!

Phương Hằng nhanh chóng đưa ra phán đoán, lại nhìn không gian chung quanh.

Cả phòng sách không gian ước chừng hơn một trăm mét vuông.

Vách tường bốn phía và một cánh cửa.

Nhưng mà Phương Hằng rất xác định, phòng sách chỉ là một bố trí, một thuật che mắt.

Vách tường và phía sau cánh cửa đều là nhiễu loạn không gian.

Hắn nhớ rõ từng nhìn thấy trên sách vở về không gian học.

Sau khi không gian học lên cấp thứ Thần, người thi thuật có thể thông qua một vài phương thức mở ra không gian đặc biệt cùng loại.

Phương Hằng cực kỳ tin tưởng năng lực cảm ứng không gian của bản thân, phút chốc hắn quay đầu, nhìn về phía Sarin bên cạnh gắt gao kéo tay của mình.

Là một không gian đặc biệt mở ra!

Nơi này không phải phòng sách!

Không!

Hắn ở trong một phòng sách.

Hắn ý thức được bản thân đã hoàn toàn rời khỏi đại điện lăng mộ lúc trước.

Phương Hằng bỗng nhiên cảm giác ý thức được bản thân thủ còn bị Sarin kéo.

Hơn nữa sức lực mà Sarin nắm cổ tay mình đang tăng lên.

Đương nhiên, những độ mạnh yếu căn bản không có ảnh hưởng với Phương Hằng thể chất cao hơn 300.

Phương Hằng không biết Sarin làm như vậy có mục đích gì, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Sarin, nói: "Cám ơn."

"Thật xin lỗi."

Trong ánh mắt Sarin hiện lên một tia mỏi mệt, dùng âm thanh cực thấp trả lời.

"Ừm? Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận