Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0057: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 thương vong, chỗ tốt

Chương 0057: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 thương vong, chỗ tốt Người chơi lần lượt buông tay khỏi dây leo. Khi chỉ còn ba người bám vào dây leo, nó như muốn thoát ra, ba người chơi kia lại gắt gao túm lấy không cho nó thoát. Hai bên cứ vậy giằng co sức lực. Rõ ràng ba người có thể đè được một dây leo. Tiếp đó, một cảnh tượng xuất hiện, cứ ba người chơi một nhóm dẫn dụ dây leo, rồi lao vào đè nó xuống đất. Chỉ đơn giản, thô bạo vậy thôi. 13 dây leo cứ vậy bị mọi người đánh tan, đè rạp xuống đất.
Khu bình luận trực tiếp lập tức xôn xao bàn tán. Không ai nghĩ tới cách bắt dây leo bằng phương pháp này, ba người nặng gần 400 cân, vừa đủ đè một dây leo, một dây dài hơn 20 mét vốn dĩ rất mềm, ba người mới có thể đè được chứng tỏ nó rất khỏe. Cách đối phó dây leo kiểu này khiến mọi người bất ngờ. Khi 13 dây leo đã bị đè lại, cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng lao ra, chạy vội đến đại thụ. Người này tới trước đại thụ, nhanh chóng leo lên, xem ra là một người chơi cực giỏi leo trèo.
Mọi người đều nhìn chằm chằm người đó, nín thở, cảm thấy có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Trong game sinh tồn, sự cố gì xảy ra đều là bình thường. Người kia nhanh nhẹn như khỉ, leo lên cây không hề vòng vo, lập tức hái xuống ba quả, rồi tuột xuống. Trong quá trình đó không có bất kỳ sự cố nào. Thế là xong phúc lợi? Cũng... Không, không đơn giản vậy, hơn bốn mươi người cùng nhau nỗ lực, mới lấy được chút phúc lợi. Đông người quả nhiên có sức mạnh. Người kia hái quả xong, xuống cây liền đưa cho Giả Phong. Điều này cho thấy Giả Phong là thủ lĩnh tuyệt đối.
【Phong ca, quả đó là gì vậy? Cho bọn ta biết để mở rộng tầm mắt nào.】Ngay lúc Giả Phong đang cười không nói thì “A”, “A”, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Qua màn hình trực tiếp, mọi người thấy có người chơi bị dây leo văng ra, bay xa, chắc chắn là bị tàn phế nếu không c·hết. Đồng thời, có dây leo đang quất những người khác. Chuyện gì xảy ra? Lúc nãy mọi người chỉ tập trung vào việc lấy trái cây, không để ý bên kia đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, mọi người mới nhìn rõ.
Hóa ra là có một người chơi lơ đãng, để dây leo thoát ra, nó ôm chặt người đó văng đi, rồi rút người đó ra để c·ô·ng kích những người khác. Những người khác vốn dĩ đều đang đè dây leo, mỗi khi bị c·ô·ng kích liền hoảng sợ, đồng loạt buông tay, ngay tức khắc dây leo đều thoát ra. Dây leo thoát ra đương nhiên là muốn c·ô·ng kích người chơi, người chơi hoảng loạn, người ngã ngựa đổ. Ai chạy được thì mau chóng chạy, ai không chạy thoát thì xui xẻo, bị dây leo quất trúng là mất nửa m·ạ·n·g. Thấy vậy, Giả Phong cũng bình tĩnh, anh quyết đoán tổ chức người phản kích. Bọn họ vẫn dùng cán dài để quấy nhiễu dây leo, thu hút sự chú ý của chúng, từ đó cứu người bị thương.
Tất cả người chơi xem cảnh này trên phòng p·h·át sóng trực tiếp đều im lặng, cứ tưởng xem trực tiếp lấy phúc lợi sẽ được chứng kiến trận đại chiến, ai ngờ lại thuận lợi nhận phúc lợi, nhưng thương vong lại xảy ra vào phút cuối. Chỉ một sai sót nhỏ mà gây ra thương vong lớn như vậy. Vương Vũ không xem tiếp nữa, đã nhận được phúc lợi rồi thì không còn gì để xem. Thoát khỏi phòng p·h·át sóng trực tiếp, Vương Vũ kiểm tra thì thấy số phúc lợi còn lại là 【991/1000】. Mất đi một phần phúc lợi, lãng phí mất một cơ hội.
Đã rạng sáng, Vương Vũ ngả đầu xuống ngủ, ngày mai hắn còn phải tiếp tục đi tìm phúc lợi, cần nghỉ ngơi thật tốt. Ba giờ sáng, chuông báo thức vang lên, có thể dùng xúc xắc để tăng số lượng vật phẩm. Vương Vũ đã chuẩn bị sẵn 20 khúc gỗ dài một thước. Hắn đi tìm k·i·ế·m phúc lợi, muốn lấy phúc lợi thì chỉ có thể dùng hỏa c·ô·ng, hỏa c·ô·ng thì phải đ·ố·t một đống gỗ, hắn nhất định phải dùng xúc xắc để tăng thêm số gỗ. Ném xúc xắc. 5 điểm. Vương Vũ ném ra 5 điểm, tăng lên năm chồng gỗ. Lại một lần vận may lớn, hắn tăng thêm 100 khúc gỗ lớn. Nhiều gỗ vậy là tốt, nhưng không dễ lấy ra, hắn chỉ có thể lấy từng đống. Lấy năm đống gỗ ra, chỗ ẩn nấp chất đầy gỗ, tổng cộng 120 khúc. Sau đó, Vương Vũ ngủ tiếp.
8 giờ sáng, Vương Vũ tỉnh giấc như thường lệ, đây là ngày thứ 16 hắn tiến vào game sinh tồn. Sau khi rời g·i·ư·ờ·n·g, hắn xem dự báo thời tiết. Hôm nay nhiệt độ không khí 4℃. Sau đó Vương Vũ bắt đầu làm bữa sáng. Bữa sáng ăn canh t·h·ị·t cá. Vương Vũ đang thổi lửa nấu cơm thì có tin nhắn bạn bè gửi đến, là của Hoàng Cát. Ủa? Sao hắn nhanh đến tìm mình vậy? Hoàng Cát là người định bán tọa độ phúc lợi.
【Hoàng Cát: Đại lão, có đây không?】 【Vương Vũ: Có.】 【Hoàng Cát: Địa điểm phúc lợi ngươi còn muốn không?】 【Vương Vũ: Muốn.】 【Hoàng Cát: Ta nói cho ngươi địa điểm phúc lợi, ngươi cho ta cái gì?】 【Vương Vũ: 30 cân t·h·ị·t.】 【Hoàng Cát: 30 cân ít quá, ít nhất 100 cân mới được.】 【Vương Vũ: Sao? Ngươi định bán địa điểm phúc lợi cho ta à?】 【Hoàng Cát: Đúng vậy, chỉ cần đại lão bỏ ra 100 cân t·h·ị·t, ta sẽ nói cho ngươi địa điểm phúc lợi.】 【Vương Vũ: Nguyên nhân gì khiến ngươi quyết định như vậy? Chắc chắn không chỉ mình ta muốn mua mà?】 【Hoàng Cát: Đúng vậy, ta có tìm vài đại lão với các bang p·h·ái, họ đều đồng ý cho ta một quả Bỉ Thu.】 【Vương Vũ: Ngươi biết Bỉ Thu Quả?】 【Hoàng Cát: Đúng vậy, tối qua võng hồng Phong ca sau khi trực tiếp xong, liền tung ra tin tức về Bỉ Thu Quả, đại lão không thấy tin tức trên ‘Kênh tán gẫu’ sao?】 【Vương Vũ: Ta thường ngủ sớm buổi tối.】 【Hoàng Cát: Đại lão không hổ danh là đại lão, trong game sinh tồn cũng không hề bị lay động quy luật sinh hoạt.】 【Vương Vũ: Quay lại chuyện địa điểm phúc lợi đi, không phải họ đồng ý cho ngươi quả Bỉ Thu sao? Sao còn đến tìm ta?】 【Hoàng Cát: Hôm qua ta xem võng hồng Phong ca trực tiếp, nhiều người như vậy mới lấy được một phần phúc lợi, lại còn thương vong thảm trọng, nhận được có 3 trái cây, họ sao có thể cho ta một quả Bỉ Thu. Vẫn là đại lão nói đúng, vẫn nên bàn bạc về những thứ thực tế.】 【Vương Vũ: Ngươi có ý nghĩ này rất tốt.】 【Hoàng Cát: Đại lão, 100 cân t·h·ị·t, ta cho ngươi địa điểm phúc lợi.】 【Vương Vũ: 30 cân, phúc lợi đâu phải của ngươi, ngươi chỉ cung cấp tin tức, nhiều nhất là đáng giá 30 cân t·h·ị·t, biết đủ rồi đó, tự dưng kiếm được 30 cân t·h·ị·t còn gì.】 【Hoàng Cát: Đại lão, tăng thêm chút đi, nếu ngươi không chịu thì ta tìm người khác.】 【Vương Vũ: Cứ tự nhiên.】 Một lúc sau, Hoàng Cát mới gửi tin nhắn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận