Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0194: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 khâu sóng, vàng cát

Vương Vũ ăn xong bữa sáng, thường thì sẽ có người gửi tin nhắn đến, Vương Vũ mở ra xem thì là của Khâu Ba. "Hoang dã Thất Hùng" Khâu Ba.
[Khâu Ba: Đại ca, cứu mạng a, đại ca, cứu mạng a.] Vương Vũ: "?"
Từ khi Vương Vũ trả con dao găm kim loại cho Khâu Ba, hai người cũng không liên lạc gì. Sau này lại nghe được tin tức về Khâu Ba, hắn đã là một trong "Hoang dã Thất Hùng".
[Vương Vũ: Sao vậy?] [Khâu Ba: Tốt quá rồi, đại ca anh trả lời tôi rồi, cứu mạng a, bọn tôi sắp bị Hứa Hân Đồng hành hạ đến chết rồi.] [Vương Vũ: Hứa Hân Đồng? Hành hạ các người? Các người là Hoang dã Thất Hùng mà?] [Khâu Ba: Đúng vậy, bọn tôi thấy Hứa Hân Đồng bị lạnh cóng đáng thương, nên mời nàng vào chỗ của bọn tôi, ai ngờ sau khi nàng đến thì bất ngờ ra tay với bọn tôi, giờ đang giày vò bọn tôi, muốn bọn tôi giao ra Hoang Thử Vương. Đại ca, nể tình trước đây quen biết, cầu anh qua cứu bọn tôi một mạng. Nàng quá biến thái, dùng đủ mọi cách để giày vò bọn tôi.] Vương Vũ: “……” Chết tiệt, khó trách mấy ngày nay không thấy Hứa Hân Đồng phát sóng trực tiếp, thì ra là đến hang động suối nước nóng của "Hoang dã Thất Hùng" rồi.
Xem ra, Hứa Hân Đồng đã ra tay với bảy người "Hoang dã Thất Hùng", hơn nữa còn thành công.
[Vương Vũ: Một mình Hứa Hân Đồng là phụ nữ, sao có thể đánh lại bảy người đàn ông các người?] [Khâu Ba: Đại ca, nàng có một đạo cụ siêu phàm là một đóa hoa lớn, có thể tỏa ra một loại hương thơm, khiến bảy người bọn tôi mê man, khi tỉnh dậy thì đã rơi vào tay nàng, nàng giày vò bọn tôi muốn bọn tôi giao ra Hoang Thử Vương. Đại ca, van cầu anh mau tới cứu bọn tôi, tôi biết với thực lực của đại ca thì chắc chắn không thèm Hoang Thử Vương của bọn tôi đâu, chỉ cần anh cứu được bọn tôi thì cô nàng Hứa Hân Đồng này là của đại ca hết.] [Vương Vũ: A, cô nàng đó phát sóng trực tiếp đã đẹp như thế sao?] [Khâu Ba: Đại ca, người thật còn xinh hơn cả khi phát sóng trực tiếp nữa, không tin anh xem này.] Nói xong, Khâu Ba gửi cho Vương Vũ một đoạn video.
Trong video, Hứa Hân Đồng không mặc bộ đồ da chuột, mà là trang phục người chơi thống nhất khi vào trò chơi.
Xem ra, có suối nước nóng trong hang động nên rất ấm áp.
Chỉ thấy Hứa Hân Đồng cười cầm một thanh củi đang cháy đỏ dí vào một người chơi bị trói, người kia hẳn là một trong "Hoang dã Thất Hùng".
"A." Người chơi đó đau đớn la hét.
Hứa Hân Đồng thật sự là có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng thủ đoạn thật ác độc.
Khuôn mặt thiên sứ, thủ đoạn ác quỷ, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
[Khâu Ba: Đại ca, thế nào? Không lừa anh chứ, van cầu anh mau tới cứu bọn tôi a.] Nói xong Khâu Ba gửi cho Vương Vũ một tọa độ.
[Khâu Ba: Đại ca, nể tình quen biết, mau tới cứu chúng tôi a.] Khâu Ba không ngừng khẩn cầu Vương Vũ.
Vương Vũ tắt giao diện trò chuyện.
Xem ra Khâu Ba cũng là hết cách, mới tìm hắn tới cứu bọn họ.
Bảy người đúng là gà mờ, có đạo cụ siêu phàm, có suối nước nóng giữ ấm.
Vốn dĩ có cơ hội qua màn trò chơi sinh tồn.
Không ngờ lại ra nông nỗi này.
Thật đúng là "chữ sắc trên đầu có dao".
Chắc là mấy tháng nay bọn họ quá nhàm chán nên lơ là cảnh giác.
Bị một người phụ nữ xinh đẹp trà trộn vào.
Nếu Hứa Hân Đồng lấy được Hoang Thử Vương của bảy người này, rồi sau đó giết bọn họ thì bọn họ thật sự là thiệt thòi lớn.
Kết cục là một trắng tay.
Vương Vũ nhìn tọa độ.
Không chừng chạy tới còn có thể nhặt được chỗ hở.
Lúc Vương Vũ đang suy nghĩ thì lúc này lại có người gửi tin nhắn, Vương Vũ mở ra xem, là một người chơi tên Hoàng Cát.
[Hoàng Cát: Đại ca, anh có đó không?] [Vương Vũ: Có chuyện gì?] [Hoàng Cát: Tôi đến cảm ơn đại ca, lần trước đại ca cho tôi 30 cân thịt chuột hoang, để tôi kiên trì đến tận bây giờ, bây giờ tôi không những vượt qua thử thách hoang dã, có được một Hoang Thử Vương mà còn có cơ hội qua màn trò chơi sinh tồn này nữa, tất cả là nhờ ơn của đại ca, nếu không thì tôi đã không thể trụ nổi đến bây giờ.] [Vương Vũ: Được thôi, khi nào cậu nói cho tôi một địa điểm phúc lợi, tôi sẽ cho cậu 30 cân thịt chuột hoang, coi như giao dịch công bằng, cậu không cần phải cảm ơn tôi, cậu tìm tôi không phải chỉ có chút chuyện này thôi chứ?] [Hoàng Cát: Đại ca, tôi là từ đáy lòng cảm ơn anh, phát ra từ nội tâm đó, nhưng mà tôi tìm đại ca quả thật có chút chuyện, tôi có được một món đồ hiếm, đại ca xem qua một chút đi.] Lúc này Hoàng Cát gửi một video.
Vương Vũ mở lên xem, trong video là một quả cầu phát sáng.
[Vương Vũ: Đây là cái gì?] [Hoàng Cát: Đây là Nguyệt Quang Thạch, có thể chiếu sáng khu vực xung quanh trong vòng năm mét.] [Vương Vũ: Cậu cho tôi xem cái này làm gì?] [Hoàng Cát: Đại ca, tôi nói thật luôn, tôi sắp không còn thức ăn và củi đốt rồi, thời tiết mấy ngày nay không đẹp, tôi sắp chết đói rồi. Vì vậy, tôi muốn cầm món đồ này đổi với đại ca một ít thức ăn và củi đốt.] [Vương Vũ: A, thứ này của cậu có thể gắn lên bảng cá nhân không?] [Hoàng Cát: Không thể.] [Vương Vũ: Vậy thứ này có tác dụng gì?] [Hoàng Cát: Có thể cung cấp ánh sáng cho đại ca, đương nhiên, đại ca anh không thiếu xăng dầu, nhưng dù sao đây cũng là một món đồ chơi hiếm, đại ca anh có thể rảnh rỗi thì thưởng thức.] [Vương Vũ: Được thôi, cậu muốn đổi lấy cái gì?] [Hoàng Cát: Đại ca, tôi không dám ra giá, anh xem sao thì cho vậy, đại ca cho bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, sống chết thì tùy vào mệnh của tôi.] Ách Vương Vũ vốn cho rằng đối phương sẽ muốn rất nhiều vật tư, dù sao, người chơi ai cũng biết hắn có thể lấy ra mấy ngàn, hơn 1 vạn cân thịt, chắc chắn là vô cùng giàu có.
Nhưng không ngờ Hoàng Cát lại không ra giá, giao cả vận mệnh cho Vương Vũ.
Hoàng Cát lấy Nguyệt Quang Thạch ra trao đổi, chắc chắn là đến bước đường cùng rồi.
Bây giờ Vương Vũ bảo hắn sống thì hắn sống, Vương Vũ bảo hắn chết thì hắn chết.
[Vương Vũ: Vậy ta vẫn cho cậu ba mươi cân thịt, còn củi thì tự cậu nghĩ cách.] [Hoàng Cát: Vâng, đại ca, cảm ơn nhiều lắm.] Vương Vũ lấy ra 30 cân cá muối giao dịch cho Hoàng Cát, xác nhận giao dịch xong thì Vương Vũ trên tay có thêm một viên ngọc bích lớn bằng nắm tay.
Ngọc bích tỏa ra ánh sáng màu lam.
Rất sáng.
Vương Vũ có 350 cân cá muối làm lương khô, vốn định dùng làm thức ăn dự trữ cuối cùng, giờ xem ra không cần nữa.
Thế là hắn lấy ra 30 cân cá muối để đổi lấy viên trăng sáng này.
Viên trăng sáng này đối với hắn mà nói gần như không có tác dụng, đó là ngày thường sinh hoạt tiện hơn một chút, có viên trăng sáng này chiếu sáng, Vương Vũ rốt cuộc không cần lo lắng đèn sẽ tắt bất cứ lúc nào nữa.
Xem ra Hoàng Cát thật sự là gặp may, lấy được thứ hắn cần, đổi được 30 cân thịt, như vậy có lẽ hắn sẽ qua được trò chơi sinh tồn này.
Bây giờ là hơn 9 giờ sáng.
Vương Vũ lại có thể dùng xúc xắc tăng số lượng vật phẩm.
Nhìn viên Nguyệt Quang Thạch trên tay, Vương Vũ muốn tăng số lượng Nguyệt Quang Thạch này lên.
Lắc xúc xắc.
Bốn điểm.
Vương Vũ lắc được bốn điểm, tăng số lượng lên bốn viên Nguyệt Quang Thạch.
Lấy ra bốn viên nguyệt quang thạch, không tệ, xung quanh Vương Vũ giờ sáng rực lên.
Có 5 viên nguyệt quang thạch, cuối cùng không cần ỷ lại đèn chiếu sáng để bảo toàn tính mạng nữa.
Đúng lúc này, Vương Vũ lại nhận được tin nhắn, hắn mở ra xem.
[Phương Miểu Miểu: Không xong rồi, Cổ Hoang Thôn có rất nhiều người chơi đến, bọn họ muốn hiến tế người dân ở Cổ Hoang Thôn.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận