Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0143: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 bao phủ

Chương 0143: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 bao phủ Đồ Đông Lai chạy đến dưới thung lũng, nhìn thấy bên dưới là một cái đại bình nguyên.
Hắn tiếp tục hướng phía trước chạy.
Đi tới địa điểm Vương Vũ gửi cho hắn.
“Hô ~” “Mẹ nó, lão tử xem như sống sót tới đây.” “Bất quá phục kích ở địa phương nào? Sao cái gì cũng không thấy?” “Nếu không có phục kích, lại bị thằng nhãi kia đùa bỡn......” Đồ Đông Lai không dám tưởng tượng, hắn lập tức dập tắt đuốc.
Chạy.
Lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mà, Đồ Đông Lai chưa chạy được mấy bước.
“Kít ~” “Sa sa sa ~” Là Hoang Thử Triều, rất nhiều Hoang Thử, Đồ Đông Lai giật mình.
Chẳng lẽ Hoang Thử Triều này chính là cái bẫy?
Đồ Đông Lai giật nảy mình, vội vàng cưỡi Hoang Thử Vương, muốn xông ra vòng vây Hoang Thử Triều.
Coi như Hoang Thử Triều là bẫy.
Hắn cũng không cho rằng người chơi tên là Vương Vũ kia sẽ bỏ qua hắn.
Sau khi Đồ Đông Lai xông ra được một khoảng.
“?” “Gì thế này?” Đồ Đông Lai phát hiện Hoang Thử Triều đang lao nhanh đến đều rối rít vòng qua hắn, hướng về phía người chơi đang đuổi phía sau mà xông tới.
Vô số Hoang Thử không thèm để ý sự tồn tại của Đồ Đông Lai.
Đồ Đông Lai chạy mấy bước rồi dừng Hoang Thử Vương lại, tiếp đó đứng bất động tại chỗ, để cho Hoang Thử Triều chạy qua bên cạnh hắn.
Lúc này, Đồ Đông Lai mới nhớ tới, vừa rồi âm thanh công kích của Hoang Thử Triều cũng không có nhằm vào hắn.
Nhìn vậy thì có thể thấy, người chơi tên là Vương Vũ kia không có ý định ra tay với hắn.
Đồ Đông Lai yên lòng.
Nếu đã vậy, Đồ Đông Lai không vội rời đi.
Do dự một hồi.
Đồ Đông Lai quay đầu, hắn muốn xem người chơi tên là Vương Vũ kia g·iết những người này như thế nào.
Cũng xem như người chơi cùng một khu vực, Vương Vũ ở trong khu vực rất nổi danh, đủ loại sự tích đều rất nghịch thiên, nên Đồ Đông Lai tin rằng Vương Vũ có thể giữ chân đám người này.
Đây cũng là nguyên nhân Đồ Đông Lai nguyện ý làm mồi nhử.
Hắn đánh cược mạng mình dẫn dụ kẻ thù, nếu không thấy bọn chúng bị diệt, hắn không cam tâm.
Nhất định phải đến xem.
Nhưng mà, sau đó Đồ Đông Lai trợn tròn mắt, sáu bảy mươi người chơi kia triệu hồi ra đủ loại đạo cụ siêu phàm, một đường đánh đâu thắng đó, Hoang Thử đàn căn bản không gây khó dễ được cho bọn họ.
Đồ Đông Lai thấy vậy khẩn trương.
Chẳng lẽ phục kích thất bại rồi sao?
Hắn liều mạng mới dẫn dụ được sáu mươi, bảy mươi người kia tới, nếu chúng chạy mất, vậy công sức của hắn lúc trước bỏ ra đều uổng phí.
Bị đuổi bốn năm tiếng, nếu số người này không c·h·ết, Đồ Đông Lai còn khó chịu hơn ai hết.
Đồ Đông Lai bám theo sau.
Rất nhanh.
Sáu bảy mươi người chơi kia chạy đến rìa bình nguyên, xông lên sườn dốc lớn, nhưng không bao lâu thì bọn hắn không thể không dừng lại.
Hoang Thử Vương chạy không nổi nữa.
“Ha ha ha ~” Đồ Đông Lai đã hiểu.
Hắn hiểu hết ý đồ của người chơi tên là Vương Vũ kia.
Quả là giỏi tính toán.
Nhưng làm như vậy có thể giữ chân sáu bảy mươi người chơi kia sao?
Đạo cụ siêu phàm của những người chơi kia đều bất phàm, chỉ sợ Hoang Thử Triều muốn giữ chân số người này...
“Sa sa sa......” “Sa sa sa......” Đột nhiên.
Ngay lúc Chu Thiên Hào và sáu bảy mươi người chơi dừng lại, từ trên thung lũng đột nhiên vang lên vô số tiếng xào xạc.
Rất nhiều Hoang Thử.
Toàn bộ phía trên thung lũng giống như đều là Hoang Thử.
Nghe âm thanh ít nhất phải có mấy chục vạn con.
“Má ơi ~” Đồ Đông Lai nghe âm thanh này sợ đến mức cưỡi Hoang Thử Vương vội vàng bỏ chạy.
Nơi này không nên ở lâu.
Quá kinh khủng.
Quá mẹ nó dọa người.
Sáu bảy mươi người chơi của Chu Thiên Hào đang thống nhất ý kiến muốn dừng lại cùng nhau đối phó với Hoang Thử Triều đuổi theo đến.
Nào ngờ đâu phía trên sườn dốc lớn xuất hiện vô số Hoang Thử.
Giống như vạn mã phi nước đại đồng loạt xông về phía bọn họ.
“Mẹ kiếp ~” Âm thanh người chơi đều có chút run rẩy.
Rất nhiều Hoang Thử.
Mẹ nó đây phải có bao nhiêu Hoang Thử?
Nghe âm thanh, phía trên thung lũng toàn là Hoang Thử, ít nhất mấy chục vạn con Hoang Thử mới gây ra được động tĩnh lớn như vậy.
Sáu bảy mươi người chơi trong chốc lát đều bị dọa cho ngây người.
Không đúng.
Khi đến, trên đường không hề gặp Hoang Thử Triều, sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều Hoang Thử như vậy?
Đám Hoang Thử này từ đâu ra?
Đột nhiên xuất hiện?
“Sa sa sa sa sa sa cát ~” Tiếng xào xạc vô cùng vô tận, càng ngày càng gần.
Đối mặt nhiều Hoang Thử như vậy, sáu bảy mươi người chơi hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.
Chạy mau.
Phía trước có Hoang Thử Triều, đằng sau cũng có Hoang Thử Triều.
Chạy làm sao?
Lúc này, có vài người chơi lập tức chạy về hai bên.
Bọn họ vừa chạy như vậy, đội ngũ sáu mươi, bảy mươi người lập tức tan rã.
Tất cả mọi người đều chạy về hai bên.
Không phải bọn họ không biết phải đoàn kết lại cùng đối phó Hoang Thử Triều, chỉ là bọn họ biết nhiều Hoang Thử như vậy đã vượt quá cực hạn bọn họ có thể đối phó.
Không chạy thì chắc chắn c·h·ết.
Chạy thì còn một chút hy vọng sống, chạy nhanh hơn người khác thì cơ hội sống sẽ lớn hơn, những người khác sẽ làm người chặn hậu.
Sáu bảy mươi người chơi lập tức chia hai nhóm chạy về hai bên.
Bọn họ cũng không quan tâm Hoang Thử Vương có mệt không chịu nổi, cưỡi Hoang Thử Vương liền chạy trốn.
Bọn họ không có cách nào dùng hai chân chạy trốn, chỉ có thể cưỡi Hoang Thử Vương bỏ chạy, bởi vì trên hoang dã tuyết đọng ít nhất sâu hơn một mét, nếu người chơi không có Hoang Thử Vương thay đi bộ, sẽ rất khó đi lại trong tuyết.
Mà Hoang Thử Vương có một kỹ năng chính là 【 Tiềm Hành 】, với kỹ năng này Hoang Thử Vương ở trên mặt tuyết trong đêm tối như giẫm trên đất bằng, chạy rất nhanh.
Hoang Thử Vương chính là phương tiện giao thông trời sinh trong đêm tối sau bão tuyết.
Ngay lúc sáu bảy mươi người chơi tách ra chạy về hai bên, lúc này, ở cả hai hướng đột nhiên lại vang lên vô số tiếng xào xạc.
“Thảo, xong rồi, hai bên cũng có Hoang Thử Triều.” “Bị bao vây, làm sao đây?” Người chơi trong lòng lập tức rối loạn.
“Các huynh đệ, chỉ còn cách liều mạng thôi, g·iết ra ngoài.” “Mẹ kiếp.” “Mẹ nó, sớm biết thế chúng ta đừng tách ra hai bên chạy, mọi người cùng nhau tổ chức phòng tuyến thì cơ hội sống sót còn lớn hơn một chút.” “Mẹ nó, nếu biết trước ta đã không đuổi theo Đồ Đông Lai rồi.” Vô số Hoang Thử xông tới người chơi.
Đó cũng là kiểu tự s·át xung kích.
Người chơi không còn lựa chọn nào khác chỉ còn cách chiến đấu, đồng thời vừa đánh vừa chạy.
Bọn họ chỉ có chạy ra được vòng vây của Hoang Thử Triều mới có hi vọng sống sót.
Đột nhiên.
“Kít ~” “Kít ~” Hai tiếng kêu chói tai vang lên.
Tất cả Hoang Thử Vương đang làm tọa kỵ của người chơi nghe thấy hai tiếng kêu này liền gục xuống.
Là bị dọa cho gục xuống.
“Cái này?” Đây là có Hoang Thử Vương cấp bậc cao hơn xuất hiện.
Dọa Hoang Thử Vương của bọn họ không dám nhúc nhích.
Ngồi trên lưng Hoang Thử Vương đang run rẩy, người chơi thúc giục Hoang Thử Vương đứng lên chạy tiếp.
Nhưng Hoang Thử Vương đã chân tay luống cuống, hành động càng chậm hơn.
Hoang Thử Triều vây công vô cùng vô tận.
Đặc biệt là những con Hoang Thử Triều từ trên thung lũng lao xuống, tốc độ không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, lao xuống trực tiếp nhào về phía người chơi.
Tốc độ quá nhanh, người chơi khó lòng phòng bị.
“A ~” Có một người chơi bị cắn một miếng.
Cứ như vậy dừng lại một chút, trong nháy mắt vô số Hoang Thử nhào tới, trực tiếp che phủ người chơi.
Sau khi người chơi thứ nhất ngã xuống, tiếp theo từng người một nhanh chóng ngã xuống.
Những người chơi có đạo cụ siêu phàm lợi hại cũng không phòng được vô số Hoang Thử từ bốn phương tám hướng vây công.
Luôn có chỗ không chống đỡ được.
Một chỗ không chống đỡ được sẽ bị Hoang Thử Triều ập tới.
Người chơi lần lượt ngã xuống.
Nói thì phức tạp, nhưng thực ra rất đơn giản, sáu bảy mươi người chơi trên sườn dốc lớn đã mất đi khả năng di động, sau đó bị vô số Hoang Thử Triều hết lớp này đến lớp khác xung kích, cuối cùng bị nhấn chìm.
Cuối cùng, trên sườn dốc lớn trở lại yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận