Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 505: 【 Plants Vs Zombie 】 đến nhà, lễ vật

Chương 505: 【Plants vs Zombies】đến nhà, quà tặng.
Vương Vũ cho Tô Thanh Tuyết một nhóm vé mời.
Trong khoảng thời gian này, Tô Thanh Tuyết bọn họ có thể đến hòn đảo.
Tô Thanh Tuyết gửi tin nhắn nói muốn đến.
Vương Vũ liền dẫn Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn đến cổng truyền tống nghênh đón đối phương.
Đối phương lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, lễ nghi vẫn là nên có.
Vương Vũ chờ một lát.
Cổng truyền tống mở ra.
Từng chiếc xe lần lượt đi qua cổng truyền tống, lái vào hòn đảo.
Tổng cộng có mười mấy chiếc xe.
Trừ chiếc xe hơi nhỏ ở phía trước, phía sau đều là xe tải lớn.
Xem ra Tô Thanh Tuyết đến là mang hàng cho hắn.
Tô Thanh Tuyết và Thượng Quan Hồng từ trên xe bước xuống.
Vương Vũ: "Hoan nghênh, hoan nghênh."
Lưu Hân Nguyệt, Dư Mẫn và các nàng đều biết nhau, hồi ở Hoang Đảo, mọi người ở trên một hòn đảo rất nhiều ngày, Vương Vũ cũng không có giới thiệu các nàng.
Thượng Quan Hồng: "Hòn đảo của ngươi không tệ đấy."
Vương Vũ: "Tạm được thôi, không có lớn bằng hòn đảo của các ngươi."
Thượng Quan Hồng: "Hòn đảo của chúng ta ở cùng một thế giới, đợi khi kỹ thuật của chúng ta thành thục, sẽ phóng mấy quả vệ tinh lên."
"Xem hòn đảo của chúng ta cách xa nhau bao xa."
Vương Vũ: "Cái này có thể quy hoạch để làm."
Tô Thanh Tuyết: "Lần này chúng tôi đến, là mang cho anh chút đồ."
Vương Vũ nhìn mười mấy chiếc xe tải lớn: "Đây đều là cái gì?"
Tô Thanh Tuyết: "Anh không phải nói muốn chút vũ khí đạn dược sao?"
"Tôi có liên lạc với Long Nhị Thất, anh ấy giúp anh làm ra chút vũ khí đạn dược."
"Không biết có vừa mắt anh không."
Vương Vũ: "À, để tôi xem một chút."
Sau đó, Vương Vũ đi tới, từng xe từng xe bạt che nước đều được mở ra, Bên trong vũ khí trang bị hiện ra.
Có súng trường tự động, súng máy hạng nặng, còn có Bazooka, tiếp đó là đạn dược.
Vương Vũ: "Tạm được."
"Anh ta có thể làm ra được những thứ này cũng đã rất không dễ dàng rồi."
"Để ta thêm bạn tốt với anh ta, đi cảm ơn sau."
Tô Thanh Tuyết: "Anh đã nói thế thì mấy thứ này của anh ta coi như tặng không anh rồi."
Vương Vũ: "Đưa những thứ này tới, quả thực là giúp ta đại ân, ta phải cảm tạ anh ta mới được."
Tô Thanh Tuyết: "Anh muốn những thứ này là để đối phó thiên tai sao?"
Vương Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Hòn đảo này của hắn cũng giống hòn đảo của Sở Phong, qua một thời gian sẽ có thiên tai giáng xuống một lần.
Còn có các vòng thí luyện liên tiếp.
Chỉ khi vượt qua được thiên tai mới có thể bảo toàn được toàn bộ hòn đảo.
Vương Vũ không biết khi nào thiên tai sẽ trở lại, tính toán thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi.
May mà, thiên tai không có đến vào lần trước hắn vào game sinh tồn.
Hắn đi một tháng.
Nếu không có Lưu Hân Nguyệt, Dư Mẫn và ba đầu Hoang Thử Vương thì không biết có chống đỡ được hay không.
Nếu không chống đỡ được thì hòn đảo sẽ không còn.
Hiện tại không xác định khi nào thiên tai sẽ giáng lâm, nhưng cuộc thi đấu game sinh tồn công khai theo lời mời sẽ sớm bắt đầu.
Vương Vũ phải đi tham gia.
Hắn sợ nhất là khi hắn rời hòn đảo, thiên tai sẽ giáng xuống trong thời gian này, vậy thì toang.
Cho nên Vương Vũ muốn chuẩn bị thật kỹ, cho dù hắn rời đi, trên đảo cũng có thể vượt qua thiên tai sắp đến.
Mấu chốt nhất là không biết thiên tai sẽ như thế nào, cho nên các mặt chuẩn bị đều phải làm.
Việc cần nhiều vũ khí như vậy là để phòng ngừa Đại Quái Điểu và Hải Thú công kích hòn đảo.
Còn về việc Tào tiến sĩ phục chế vũ khí công nghệ cao của thế giới kia, không biết phải chờ bao lâu nữa.
Cho nên trước phải chuẩn bị một ít vũ khí nóng của Lam Tinh để dùng trong tình huống khẩn cấp.
Mười mấy chiếc xe tải chở vũ khí chắc là đủ dùng.
Có thể chuẩn bị được nhiều vũ khí đạn dược như vậy, Long Nhị Thất quả thực là có tâm.
Khỏi cần nói, những vũ khí này trên thị trường súng đạn cũng không có mà mua được nếu không có tiền.
Tô Thanh Tuyết: "Theo tôi biết, anh không có tổ chức thế lực, chiêu binh mãi mã."
"Mấy vũ khí này chỉ sợ anh cũng không có ai sử dụng."
"Nếu anh tin được tôi, anh để tôi phái người tới giúp anh bảo vệ hòn đảo này."
"Anh cứ yên tâm đi tham gia thi đấu game sinh tồn công khai."
Vương Vũ lắc đầu: "Không cần."
Nói rồi Vương Vũ quay đầu với Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn: "Bảo người tới nhận lấy vũ khí."
Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn hiểu ý của Vương Vũ.
Sau đó ba nghìn người máy đồng loạt bước ra.
Tô Thanh Tuyết: "Ồ."
Thượng Quan Hồng: "Trời ơi, là người máy, tất cả đều là người máy."
"Những người máy này đều là người máy thông minh à?"
Tô Thanh Tuyết: "Đây là người máy anh lấy được từ game sinh tồn trước đây sao?"
Vương Vũ: "Đúng vậy."
Dưới ánh nhìn của mọi người, ba nghìn người máy thông minh nhanh chóng dỡ toàn bộ vũ khí từ mười mấy xe tải xuống.
Những người máy này xem chừng được huấn luyện rất nghiêm chỉnh.
Cũng không khác gì người thật.
Mỗi người máy phối hợp súng trường, súng máy, vác Bazooka, đã trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Một đội quân tinh nhuệ sẽ không tan rã.
Tô Thanh Tuyết và Thượng Quan Hồng không ngừng ngưỡng mộ.
Tô Thanh Tuyết: "Anh lấy những người máy này ở đâu vậy? Có nhiều không?"
"Có thể bán cho tôi một ít không?"
Thượng Quan Hồng: "Tôi có một món đạo cụ Siêu Phàm có thể triệu hoán thiên binh vạn mã và có thể trưởng thành."
"Nếu anh có ba vạn người máy như vậy, tôi có thể lấy ra đổi với anh."
Vương Vũ: "Ba vạn người máy như vậy, cô cũng dám nói."
"Ta có được nhà máy sản xuất người máy này, bất quá nhu cầu của ta cũng lớn, chỉ sợ không đưa ra được nhiều như vậy để trao đổi."
Tô Thanh Tuyết: "Quả nhiên là vậy."
"Anh cần mấy vật liệu thép và kim loại hiếm kia là để sản xuất người máy này à?"
"Một nhà máy sản xuất người máy thông minh, anh lấy được phần thưởng này thật khiến người ta hâm mộ."
Thượng Quan Hồng: "Nhà máy của anh năng suất không được đấy."
"Mới sản xuất được một ít người máy thông minh."
"Tôi muốn anh ba vạn người máy là quá ít rồi."
"Mười vạn, anh cho tôi mười vạn người máy, tôi cho anh một cái đạo cụ Siêu Phàm có thể triệu hoán thiên binh vạn mã và có thể trưởng thành."
Mười vạn?
Vương Vũ: "..."
Người phụ nữ này cũng gan thật, dám mở miệng nói.
Nhìn bộ dạng im lặng của Vương Vũ, Thượng Quan Hồng: "Mười vạn có hơi nhiều thật."
"Nếu anh muốn đổi, tôi có thể bớt cho anh một ít."
Vương Vũ: "Để tôi xem đạo cụ Siêu Phàm của cô thế nào đã rồi nói chuyện tiếp, được không?"
Tô Thanh Tuyết vội nói: "Đo Đo, đừng vội, chúng ta đến còn có những việc khác nữa."
"Chuyện trao đổi để sau nói đi."
"Vương Vũ nói rồi, sẽ tặng quà cho chúng ta."
"Không phải là người máy đó chứ?"
Vương Vũ lắc đầu: "Không phải người máy, là những thứ khác."
"Ta đã chuẩn bị xong, lát nữa sẽ đưa cho mọi người."
Thượng Quan Hồng: "Thật đáng tiếc."
"Nếu mà tặng cho chúng tôi một ít người máy thì tốt rồi."
Vương Vũ: "Vật kia so với người máy thông minh còn tốt hơn nhiều."
"Mấy người máy thông minh này chỉ là phần thưởng hoàn thành khóa thực tập cuối của trò chơi sinh tồn."
"Vật kia là phần thưởng vượt qua trò chơi sinh tồn đấy."
Hai cô nàng nghe vậy thì mắt sáng rực lên.
Phần thưởng vượt qua trò chơi sinh tồn đương nhiên phải tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng là vật phẩm Siêu Phàm.
Còn mấy người máy này thì tốt thật đấy, nhưng chắc cũng chưa đạt đến cấp độ vật phẩm Siêu Phàm.
Thượng Quan Hồng cũng không khách khí: "Không cần đổi, tôi chỉ muốn món quà mà anh chuẩn bị cho chúng tôi thôi."
Tô Thanh Tuyết: "Đo Đo, ai lại đi đòi quà bao giờ."
"Chúng ta nói chuyện chính sự trước đi."
Vương Vũ: "Cô muốn nói gì?"
Tô Thanh Tuyết: "Lần này tôi đến chủ yếu muốn nói cho anh biết, việc trung tâm nghiên cứu khoa học, có người cản trở, có lẽ sẽ có chút khó khăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận