Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0141: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 đuổi trốn

Chương 0141: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 đuổi trốn
Cổ Hoang Thôn.
Đồ Đông Lai, một đại hán cao hơn 1m9, mặt mũi đầy vẻ hung dữ, tay nắm nửa vầng đao lớn, bước ra khỏi nhà đá.
Sau đó liền nhanh chóng cưỡi lên con Hoang Thử Vương bên cạnh, lao ra ngoài.
“A!”
“Thảo!”
“Mẹ nó, tự tìm cái chết a.”
Dọc theo đường đi, người chơi nhìn thấy con Hoang Thử Vương xông tới, đều rối rít né tránh, hơn nữa không ngừng chửi rủa.
“Đồ Đông Lai chạy rồi.”
“Mau trở về báo tin.”
“Các ngươi đuổi theo.”
Ngay lúc Đồ Đông Lai bỏ chạy, mấy nhóm người đang giám thị Đồ Đông Lai lập tức phản ứng.
Có mấy người cũng bám theo, cưỡi Hoang Thử Vương đuổi theo.
Nhất thời, nơi người chơi tụ tập ở Cổ Hoang Thôn gà bay chó chạy.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả người chơi ở những điểm tập kết khác.
“Đồ Đông Lai chạy rồi.”
“Đồ Đông Lai chạy rồi.”
Thanh âm này vang lên khắp bốn phía Cổ Hoang Thôn.
“Đồ Đông Lai chạy?.”
“Đồ Đông Lai là ai?”
“Hắn tại sao phải chạy?”
Tuyệt đại đa số người chơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà từ bốn phía Cổ Hoang Thôn, sau đó lại có thêm mấy chục người chơi lao ra, hướng về phương hướng Đồ Đông Lai bỏ chạy mà đuổi theo.
Chu Thiên Hào.
Kinh thành Tam đại thiếu.
Nhân mã của tất cả các đại bang hội.
Bọn họ không hẹn mà cùng đều hướng về hướng Đồ Đông Lai bỏ chạy mà đuổi theo.
Số người chơi đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều.
Tổng cộng có sáu mươi, bảy mươi người.
Còn có những người chơi không rõ chân tướng, xuất phát từ đủ loại mục đích, cũng đều đuổi theo.
Để lại hơn 2000 người chơi ở Cổ Hoang Thôn ngơ ngác không hiểu gì.
Có người chơi nói một câu: “Đồ Đông Lai, chẳng phải là bang chủ 'Chấn Hoang Bang' trong khu vực của chúng ta sao? Trên người hắn có hơn 20 vạn tấm Hoang Thử Bì.”
Hơn 20 vạn tấm Hoang Thử Bì?
Đại đa số người chơi ở Cổ Hoang Thôn chỉ có một hai vạn tấm Hoang Thử Bì.
Những người đó đều là đám người lợi hại nhất trên hoang dã.
Hơn 20 vạn tấm Hoang Thử Bì, ngoại trừ cái người chưa bao giờ lộ diện tên Vương Vũ, đoán chừng không có mấy người có nhiều da Hoang Thử như vậy.
Mà mục đích của mấy chục người vừa rồi đuổi theo cũng không cần nói cũng biết.
Thì ra, Cổ Hoang Thôn từ trước đến nay luôn là sóng ngầm mãnh liệt.
Cái gọi là quy tắc của Liên minh hoang dã cũng chẳng đáng một xu.
Đồ Đông Lai liếc nhìn đám người đuổi theo phía sau.
Mẹ nó, sáu mươi, bảy mươi người.
Thế này thì còn chơi cái rắm gì.
Cho dù phục kích cũng không đối phó được với nhiều người chơi như vậy.
“Mụ nội nó cái chân, sớm biết, nên sớm một chút bỏ chạy, không nên tin chuyện ma quỷ của cái thằng Vương Vũ kia, lần này chết chắc.”
Sau đó Đồ Đông Lai gửi tin nhắn cho Vương Vũ.
【Đồ Đông Lai: Mẹ nó, có sáu mươi, bảy mươi người đang đuổi lão tử, ngươi nói làm sao bây giờ?】
【Vương Vũ: Không cần lo lắng, ngươi cứ dẫn bọn họ tới địa điểm ta gửi cho ngươi là được rồi.】
【Đồ Đông Lai: Mẹ nó, đi bốn, năm tiếng, lão tử làm sao mà chạy tới được?】
【Vương Vũ: Ta lại gửi cho ngươi một cái địa chỉ, ngươi đến chỗ đó gần, có một con Hoang Thử Vương sẽ tiếp ứng ngươi, ngươi đổi một con Hoang Thử Vương là được rồi.】
Đồ Đông Lai mở bản đồ ra xem.
【Đồ Đông Lai: Mẹ nó, có thể xa hơn một chút không? Lão tử tới đó cũng mất hai giờ, sao ngươi không tiếp ứng lão tử ở gần một chút?】
【Vương Vũ: Tiếp ứng ngươi ở gần, ngươi chạy một mạch đi xa, thì làm sao mà dẫn bọn họ đến được?】
【Đồ Đông Lai: Ngươi thật đúng là coi lão tử làm mồi câu đấy, hai giờ này nếu lão tử bị bắt thì sao bây giờ?】
【Vương Vũ: Bị bắt, ngươi sống hay chết, hoặc đầu hàng, tự ngươi lựa chọn. Ta sẽ nghĩ cách đối phó bọn chúng sau.】
【Đồ Đông Lai: Lão tử Tào Ni Mã.】
Nửa giờ sau.
Một đám người đuổi theo Đồ Đông Lai không buông.
Chỉ cần đuổi kịp Đồ Đông Lai thì có thể nhận được hơn 20 vạn tấm Hoang Thử Bì.
Liền có thể đổi lấy một lượng lớn bỉ thu quả.
【Chu Thiên Hào: Chúng ta đánh một ván cược, ai bắt được Đồ Đông Lai, Hoang Thử Bì sẽ thuộc về người đó như thế nào?】
【Ta đồng ý.】
【Hảo, không có vấn đề.】
【Giống như là đi săn, ta kai shi Huyết Mạch phún trương, thích cái cảm giác đuổi bắt con mồi này.】
......
Sau một tiếng, Đồ Đông Lai vẫn đang chạy.
Chu Thiên Hào và một đám người vẫn đuổi theo không bỏ.
Sau 2 tiếng, tốc độ của hai nhóm người rõ ràng đã chậm lại.
“Đồ Đông Lai, ngươi đừng chạy nữa, ngươi không chạy thoát được đâu, ngươi thúc thủ chịu trói đi.”
Khoảng cách giữa hai bên, gọi hàng cũng có thể nghe được.
Đồ Đông Lai: “Thúc thủ chịu trói cái rắm, có giỏi thì đuổi kịp lão tử đi.”
“Hảo, chờ chúng ta đuổi kịp ngươi, lão tử sẽ lột da xẻ thịt ngươi.”
“Không cần nói nhảm, con Hoang Thử Vương của hắn sắp không xong rồi, đuổi kịp hắn rồi tính.”
Đồ Đông Lai lại gửi tin nhắn cho Vương Vũ.
【Đồ Đông Lai: Hai giờ rồi, Hoang Thử Vương của lão tử sắp không xong, cái Hoang Thử Vương tiếp ứng của ngươi đâu?】
【Vương Vũ: Hoang Thử Vương tiếp ứng ngươi ở ngay phía trước, ngươi cố gắng lên một chút.】
......
3 giờ sau.
【Đồ Đông Lai: Lão tử tào mẹ nó, Hoang Thử Vương mà ngươi nói đâu?】
【Vương Vũ: Hoang Thử Vương tiếp ứng ngươi ở ngay phía trước, ngươi cố gắng lên một chút.】
【Đồ Đông Lai: Ngươi đùa bỡn lão tử, ta tào cả nhà ngươi.】
【Vương Vũ: Hoang Thử Vương tiếp ứng ngươi ở ngay phía trước, ngươi cố gắng lên một chút.】
【Đồ Đông Lai: Lão tử không chạy nữa.】
【Vương Vũ: Chỉ còn hơn một giờ nữa là tới, ngươi không muốn thất bại trong gang tấc chứ?】
【Đồ Đông Lai: Lão tử chỉ hỏi ngươi Hoang Thử Vương ở đâu?】
【Vương Vũ: Căn bản không có, chỉ là muốn cho ngươi chạy trốn trên đường một tia hy vọng, ngươi nhìn ngươi chẳng phải đã giữ vững được 3 giờ đấy sao.】
【Đồ Đông Lai: Ta Tào cả nhà ngươi.】
......
Chu Thiên Hào và mọi người phiền muộn thảm rồi.
Mỡ treo ngay trước mắt, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ăn được.
Không ngờ Đồ Đông Lai cứ chạy mãi, dục vọng sinh tồn mãnh liệt như vậy.
“Đồ Đông Lai, ngươi đừng chạy nữa, ngươi để lại hơn 20 vạn tấm Hoang Thử Bì, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đồ Đông Lai, ngươi chạy thế này cũng không có ý nghĩa gì, sớm muộn gì ngươi cũng không trụ nổi rồi sẽ rơi vào tay chúng ta.”
“Đồ Đông Lai, ngươi dừng lại chúng ta có thể nói chuyện.”
Đồ Đông Lai bị người ta đùa giỡn, tức giận đến chửi ầm lên: “Lão tử đàm luận với các ngươi cái rắm, có bản lĩnh thì đuổi kịp lão tử rồi nói.”
“Không cần nói nhảm với hắn, tốc độ của chúng ta không sai biệt lắm, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp hắn thôi.”
“Đuổi kịp hắn, cho hắn biết lão tử lợi hại.”
Hơn 1 tiếng sau.
“Hô hô hô”
Người chơi thì không sao, nhưng lũ Hoang Thử Vương thì gặp họa rồi.
Chạy hơn bốn tiếng.
Đột nhiên, Đồ Đông Lai thấy phía trước có một dốc lớn.
Cuối cùng cũng đến cái lòng chảo này.
Đồ Đông Lai có chút nóng mắt, hơn bốn tiếng này, cứ như là 4 thế kỷ dài đằng đẵng.
Hắn kiên quyết khống chế con Hoang Thử Vương lao xuống thung lũng.
Chu Thiên Hào và đám người sau đó cũng đuổi đến bờ vực thung lũng.
“Phía trước là một cái dốc lớn.”
“Ta xem hình rồi, phía trước là một cái lòng chảo.”
“Ha ha, trời cũng giúp ta, Đồ Đông Lai tiến vào lòng chảo rồi, xuống dưới thì muốn leo lên lại khó khăn lắm, đi, xuống bắt lấy hắn.”
“Ha ha, ta đi trước một bước, Đồ Đông Lai là của ta.”
“Thảo, quá hèn hạ, ta vốn dĩ là người nhanh nhất.”
Một đám người chơi lao xuống dốc, người phía sau thấy người phía trước xuống dốc lớn thì không hề nghĩ ngợi cũng đi theo xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận