Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 447: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 ký ức, tri thức

Chương 447: 【Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh】 ký ức, tri thức.
Ghi lại?
Tất cả mọi người nghe vậy ngẩn người, sau đó cho rằng mình nghe nhầm.
Lão Lý: “Ghi lại?”
Lão đầu giật mình há hốc mồm, cứ như nghe thấy một chuyện viển vông lạ thường.
Sau đó Lão Lý lại lần nữa xác nhận: “Ngươi nói ngươi muốn ghi lại những tài liệu này? Ngươi đang nói đùa đấy à?”
Vương Vũ: “Ta không có nói đùa.”
Nói xong, Vương Vũ mở văn kiện trong máy vi tính ra.
Có thể ghi lại hay không, thử một chút sẽ biết.
Hắn xem xét thông tin văn kiện ở trên, phía trên toàn là chữ, Vương Vũ nhìn một cái liền nhớ hết những chữ này.
Vương Vũ có thể dễ dàng ghi lại những chữ này, nhưng không hiểu ý nghĩa của chúng.
Cứ như đang xem thiên thư vậy.
Vương Vũ nghĩ bụng, sau này vẫn nên tìm người nói cho hắn nội dung bên trên một lần, chỉ cần nói một lần, hắn sẽ đại khái biết bên trên viết gì.
Như vậy sẽ có ích cho trí nhớ của hắn.
Không phải là cứ thế ghi lại những thiên thư này, chẳng khác nào gặm một khối gỗ vô vị.
Gặm xong cũng không có chút dinh dưỡng nào, nhớ nhiều chỉ thấy buồn chán.
Bất quá trước mắt lão Lý này là một lựa chọn không tồi, nhờ hắn nói lại cho mình nội dung phía trên một lượt.
Như vậy, đối phương vừa kể xong, là hắn có thể nhớ hết tất cả nội dung.
Đối phương là dân chuyên nghiệp, sắp xếp xong những tài liệu này chắc hẳn sẽ không lâu.
Vương Vũ đang định mở miệng thì lúc này, một tin nhắc nhở hiện ra.
【Keng, phát hiện người chơi đang ghi nhớ tri thức của thế giới này, xin nhắc nhở, những thứ không có trong bảng cá nhân, người chơi sẽ không thể mang ra khỏi trò chơi sinh tồn, trừ phi người chơi học được những kiến thức này, nắm vững và hiểu rõ toàn bộ kiến thức này, người chơi mới có thể mang những kiến thức thuộc về mình này ra khỏi trò chơi sinh tồn.】
Vương Vũ: “……”
Thấy thông báo nhắc nhở, Vương Vũ cạn lời.
Quy tắc thực hiện của trò chơi sinh tồn này cũng quá nghiêm khắc rồi đi.
Hắn muốn lợi dụng BUG mang những thứ tân tiến của thế giới này đi, xem ra là không được rồi.
Học bằng cách ghi nhớ suông thì căn bản không thể mang ra khỏi thế giới này.
Thật quá hố cha.
Quả nhiên, chỉ có những thứ trên 【bảng cá nhân】 mới có thể mang ra khỏi trò chơi sinh tồn.
Xem ra muốn đi đường tắt là không thể nào rồi.
Hắn nhất định phải nắm vững thực sự những thứ có trong tài liệu này, mới có thể mang những tài liệu này về thế giới ban đầu của hắn.
Ghi nhớ và học xong, vốn dĩ là hai khái niệm khác nhau.
Ví dụ như một đứa trẻ có thể đọc thuộc lòng một bài thơ cổ, là nó đã nhớ, nhưng đó chỉ là học vẹt, căn bản không hiểu ý nghĩa trong đó.
Cho nên đứa trẻ này không được coi là đã học xong bài thơ cổ này.
Vương Vũ cũng vậy.
Hắn học vẹt, có thể ghi lại lượng tài liệu khổng lồ này, nhưng chỉ là nhớ mà thôi, căn bản không biết ý nghĩa của nó.
Hắn chưa học được những kiến thức này.
Những kiến thức này không thuộc về hắn.
Không phải đồ của hắn, thì làm sao hắn có thể mang nó ra khỏi thế giới này được.
Điều này không phù hợp với quy tắc sinh tồn của trò chơi.
Dù có bất đắc dĩ, Vương Vũ vẫn phải chấp nhận.
Xem ra lại phải học tập rồi, từ sau khi ra trường, Vương Vũ không có học hành tử tế.
Bây giờ thì không thể không chăm chỉ học tập thôi.
Vương Vũ nhìn vào tài liệu trong máy vi tính, hắn có thể ghi nhớ được.
Hắn nhìn qua một lượt, giống như đang xem phim vậy, có thể hồi tưởng lại từng chữ mình đã thấy.
Là có thể ghi nhớ được, nhưng vẫn cần biết thứ mình ghi nhớ là cái gì.
Có trí nhớ tốt như vậy, học những thứ này, chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Dù sao trí nhớ về mọi thứ đều nằm trong đầu.
Trí nhớ về mọi thứ đều ở trong đầu?
Người Vương Vũ khẽ run, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Hắn có thể dễ dàng học hết tất cả tài liệu.
Chính là dựa vào Đại Miêu.
Đại Miêu có thể đọc được ký ức của người khác, rồi truyền tải những ký ức đó cho Vương Vũ.
Thông qua truyền bá tinh thần, có thể trong tích tắc truyền tải một lượng lớn thông tin.
Vương Vũ dùng tinh thần tiếp nhận thông tin, đem tri thức người khác học mấy chục năm hấp thu rất nhanh.
Những kiến thức này sẽ thành của hắn.
Hơn nữa tri thức trong ký ức của người khác, đều là tri thức đã được đại não hiểu rõ và nghiền ngẫm, còn rõ ràng hơn nhiều so với người khác diễn đạt bằng lời.
Dù sao không phải ai cũng có thể thể hiện hoàn chỉnh những gì mình hiểu trong đầu.
Có Đại Miêu đọc được ký ức hỗ trợ, sau này Vương Vũ có thể tìm đến từng chuyên gia trong các lĩnh vực, đọc ký ức của họ, rồi Vương Vũ nhẹ nhàng hấp thu, nắm giữ kiến thức của bọn họ.
Có lẽ như vậy, hắn có thể học được cách chế tạo người sinh hóa, người máy chiến đấu, các loại vũ khí, đều có thể mang đi.
Hắn học xong những thứ này, khi ra khỏi trò chơi, trở về hòn đảo của mình, liền có thể tìm cách dùng những kiến thức này, chế tạo ra mọi thứ.
Vương Vũ tin chắc, những thứ này sẽ là một trong những thu hoạch lớn nhất của hắn khi tiến vào trò chơi sinh tồn này.
"Ha ha ha ~"
Vương Vũ không chỉ vui mừng vì thu hoạch lớn này, mà còn vui mừng vì Đại Miêu lại có tác dụng trong việc học tập.
Trước kia đọc mười mấy năm sách, không có ai chịu học, học cái rắm ấy mà học.
"Ha ha ha ~"
Vương Vũ nhìn qua tài liệu trong máy tính một lát, sau đó nói với Lão Lý: “Lão Lý, ông còn có người khác nghiên cứu những tài liệu này không, gọi tất cả đến kể cho tôi nghe về tri thức trên đây.”
“Không vấn đề gì chứ?”
Lão Lý: “Ngươi muốn ta giảng, đương nhiên không có vấn đề, chỉ là lượng tài liệu khổng lồ như vậy, ta không biết phải nói bao lâu.”
Vương Vũ: “Các ông cứ kể những gì các ông cho là quan trọng là được.”
Sau đó, Vương Vũ nói với Henry Ryan: “Sắp xếp cho tôi một phòng, tôi không thể cứ ở đây mà nghe giảng mãi được.”
Henry Ryan: “Được, Vương Vũ các hạ, tôi đi sắp xếp ngay.”
“Bên trong trụ sở của chúng ta, có mấy phòng khách sạn tiêu chuẩn năm sao, trước kia dùng để tiếp đón khách quý, giờ đành làm phiền ngài ở đó.”
Vương Vũ: “Được thôi, dẫn đường đi.”
Henry Ryan: “Vâng, tôi đưa ngài đến.”
Vương Vũ: “Lão Lý, ông cũng đi theo tôi.”
Lão Lý: “Được.”
Henry Ryan đi trước dẫn đường.
“Thế còn, chúng tôi thì sao?”
Những người đang làm công việc kiểm tra khác lúc đầu im lặng, bây giờ xôn xao, tất cả đều nhìn về phía Vương Vũ.
Vương Vũ đang định đi thì quay đầu lại: “Các người?”
Có người nói: “Vương Vũ các hạ, ngài còn chưa sắp xếp cho chúng tôi……”
Người kia muốn nói rồi lại thôi.
Vương Vũ: “Các người nên làm gì thì cứ làm cái đó, muốn tôi sắp xếp cho các người cái gì?”
Người kia: “Ngài không có đưa ra hạn chế gì cho chúng tôi sao?”
“Chúng tôi sợ làm sai chuyện gì, chọc giận ngài.”
“Còn có, nếu không có chỉ thị của ngài, tổ chức nhất định sẽ liên hệ với chúng tôi, chúng tôi nên trả lời thế nào.”
“Ngài không có khống chế hành động của chúng tôi, để chúng tôi tự do hoạt động, chúng tôi thực sự không biết nên làm gì.”
“Chúng tôi không biết rõ nên ăn nói với tổ chức như thế nào, cũng không biết làm gì thì sẽ phạm vào điều cấm kỵ của ngài.”
“Nếu làm không tốt, xin ngài cứ nói thẳng.”
Vương Vũ: “Các người nên làm gì thì cứ làm, không có bất cứ ám thị hay chỉ đạo nào.”
“Các người chỉ cần biết, ta, các người không được trêu vào, làm ta mất hứng, ta sẽ giết người.”
“Các người hiểu những điều này là được.”
Nói xong, Vương Vũ rời đi.
Những người ở đó đều ngơ ngác, bọn họ bị chiếm đóng rồi mà dường như lại chưa.
Điều này khiến bọn họ ăn nói thế nào với tổ chức đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận