Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0113: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 trò chơi sinh tồn thứ 30 thiên

Chương 0113: 【Cực đêm hoang dã cầu sinh】 trò chơi sinh tồn ngày thứ 30.
Vương Vũ đem 10 cân thịt chuột hoang treo ở 【Kênh giao dịch】 sau đó. Rất nhanh liền có vô số người chơi lấy ra đủ loại vật chứa muốn đổi lấy thịt chuột hoang của Vương Vũ. Nhìn thấy thông tin không ngừng cập nhật trên 【Kênh giao dịch】, Vương Vũ cẩn thận kiểm tra vật chứa của từng người chơi. Phần lớn hắn đều không hài lòng, không cái thì nhỏ, cái thì rách. Muốn trữ lượng lớn chất đốt là không thể. Đột nhiên, Vương Vũ thấy một người chơi trưng ra 5 cái thùng gỗ. Hắn nhấp vào xem xét, chà, cái trình độ gia công này trăm phần trăm là thợ mộc chuyên nghiệp làm. 5 cái thùng gỗ, mỗi cái chứa 20 lít chất đốt thì tuyệt đối không vấn đề. Thế là Vương Vũ cũng không do dự, lập tức nhấp xác định giao dịch.
Sau đó, 5 cái thùng gỗ xuất hiện trước mặt Vương Vũ. Hắn kiểm tra cẩn thận một chút, thùng gỗ làm rất tốt, tuyệt đối là tay nghề thợ mộc chuyên nghiệp. Người chơi này hẳn là thợ mộc. Xem ra có một nghề trong người khi vào trò chơi sinh tồn thì có rất nhiều ưu thế. Gã thợ mộc kia lần này kiếm lời 10 cân thịt, nhiều hơn một hai chục ngày thức ăn. Cũng là món hời lớn. Vương Vũ cất kỹ 5 cái thùng gỗ. Hắn có hơn một trăm cái ‘máy thu thập chất đốt’ chờ khi trở lại nơi ẩn nấp còn có thêm mấy trăm ‘máy thu thập chất đốt’ nữa. Đến lúc đó, mỗi ngày hắn ít nhất có mười mấy lít chất đốt, nếu không có vật chứa đựng chất đốt thì đúng là lo âu. Bây giờ đã giải quyết vấn đề vật chứa đựng chất đốt, hắn có thể yên tâm thu thập chất đốt.
Trời đã khuya, Vương Vũ liếc mắt nhìn ra bên ngoài sơn động. Bên ngoài vẫn cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay đầy trời. Mà Tô Thanh Tuyết còn chưa trở về. Vương Vũ lại liếc mắt nhìn danh sách bạn bè, phát hiện tên Tô Thanh Tuyết vẫn còn. Vẫn còn sống. Thế là, Vương Vũ cũng không để ý nữa, hắn để Hoang Thử Vương cùng mười đầu Đại Cẩu Tử giữ vững cửa hang, hắn liền đi ngủ.
Ngày thứ hai. Hôm nay là ngày thứ 30 tiến vào trò chơi sinh tồn. Đã một tháng kể từ khi vào trò chơi sinh tồn. Vương Vũ sau khi rời giường, xem một chút dự báo thời tiết, hôm nay âm 26°C, tương lai mỗi ngày nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm 2°C. Dự báo thời tiết biểu hiện trong bảy ngày tới đều là bão tuyết. Bão tuyết không biết khi nào mới kết thúc. Nếu mà nhiệt độ cứ giảm xuống như thế, cứ không kết thúc, Vương Vũ không dám tưởng tượng đến lúc đó phong cảnh trên hoang dã sẽ như thế nào. Vương Vũ nhìn số người chơi còn lại là 32056/100000. Còn hơn 3 vạn người chơi sống sót. Hắn lại nhìn số lượng so thu quả còn lại 【796/1000】. Còn hơn 700 cái. Không có một tin tức tốt nào cả. Thế là Vương Vũ tắt màn hình trước mặt. Bắt đầu làm bữa sáng. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Chẳng mấy chốc sau Tô Thanh Tuyết xuất hiện ở cửa hang.
Vương Vũ: “Có chuyện gì sao?”
Tô Thanh Tuyết lấy ra một cái rổ bện bằng cây mây, nói: “Ăn của ngươi hai lần đồ ăn rồi, lần này tới đưa cho ngươi chút đồ.” Nói xong Tô Thanh Tuyết cầm cái rổ trên tay đưa về phía Vương Vũ.
“À, được.” Vương Vũ tiến lên mấy bước, nhận lấy rổ. Vương Vũ nhìn vào trong rổ: “Đây là?”
Tô Thanh Tuyết nói: “Lúc trước khi trò chơi mới bắt đầu, ta tìm được một chỗ đậu nành dại, góp nhặt một ít đậu nành dại, lấy ra tặng cho ngươi chút.”
Vương Vũ nhìn trong giỏ đựng một rổ giá đỗ tương, có ba cân gì đó. Đây đúng là thứ tốt. Vương Vũ nói: “Cảm tạ.”
Tô Thanh Tuyết: “Ừ, ta đến trả là có chuyện khác.”
Vương Vũ: “Ngươi nói.”
Tô Thanh Tuyết: “Ta tiến vào Động Thử Vương tham gia nhiệm vụ luyện tập hai, nhưng mà, sau khi ta nhìn thấy Hoang Thử Vương, Thử Vương lập tức chạy mất, ta tìm một ngày cũng không thấy bóng dáng Thử Vương đâu cả.”
“Ngươi đã thông qua nhiệm vụ luyện tập hai, ta muốn đến thỉnh giáo ngươi một chút, đây là tình huống gì?”
Vương Vũ nghe vậy nói: “Ngươi gặp Thử Vương sau đó, có phải phía trước xuất hiện một con số hay không?”
Tô Thanh Tuyết: “Đúng vậy.” “Một con số ba mươi mấy vạn.”
“Phụt ~” Vương Vũ nghe vậy bật cười thành tiếng.
Tô Thanh Tuyết thấy thế hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Vương Vũ liền vội vàng giải thích: “Ngượng ngùng, nhịn không được.”
“Ta gặp được Thử Vương sau đó phía trước cũng xuất hiện một con số mấy vạn.” “Con số này là số lượng Hoang Thử ta đã g·iết c·hết ở trong tai chuột, Thử Vương kia đúng là nhát như chuột, nhìn thấy con số kia xong thì sợ quá lập tức chạy mất dép.” “Mà ngươi thấy cái con Thử Vương kia, nhìn thấy ngươi g·iết những hơn 30 vạn con Hoang Thử, kết quả có thể tưởng tượng được rồi, đoán chừng sợ đến tè ra quần, tiếp đó t·r·ố·n đi mất, Động Thử Vương thì lớn như vậy, ngươi đương nhiên tìm không thấy nó rồi.”
Tô Thanh Tuyết: “……”
Trong sơn động lâm vào tĩnh lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Một lát sau, Tô Thanh Tuyết hỏi: “Vậy ngươi làm sao g·iết c·hết Hoang Thử Vương?” “Đương nhiên ta sẽ không hỏi ngươi vô ích, ta sẽ cho ngươi đáp lễ.”
Vương Vũ nói: “Phương pháp của ta ngươi không cách nào sao chép, cho nên không giúp được ngươi, ngươi chỉ có thể tự nghĩ cách.” Vương Vũ thực sự nói thật, hắn là dùng xúc xắc để tăng số lượng đá lớn lên, sau đó dùng đá lớn chặn các cửa hang của động Thử Vương. Tô Thanh Tuyết đương nhiên không có cách nào sao chép được. Hơn nữa Vương Vũ gặp may mắn, thả mấy cục đá lớn xong, liền chặn được Hoang Thử Vương vào một chỗ cụt, rồi g·iết c·hết Hoang Thử Vương. Nếu không thì mỗi ngày hắn thả vài tảng đá lớn, muốn chặn các ngã rẽ của Động Thử Vương, ít nhất cũng mất vài ngày. Thấy Vương Vũ không nói. Tô Thanh Tuyết cũng không hỏi thêm phương pháp g·iết c·hết thử vương của Vương Vũ, Vương Vũ không nói, đương nhiên có lý do của hắn. Tô Thanh Tuyết lại nói: “Ta muốn mời ngươi giúp ta g·iết c·hết Hoang Thử Vương.” “Ngươi tất nhiên có thể giúp ta g·iết c·hết hơn 30 vạn Hoang Thử, ta tin tưởng ngươi chắc chắn có thể giúp ta g·iết c·hết Hoang Thử Vương.” “Đương nhiên, ngươi giúp ta g·iết c·hết Hoang Thử Vương, ta cũng biết cho ngươi thù lao.”
Vương Vũ nghe vậy lắc đầu, nói: “Nhiệm vụ này chỉ sợ không giúp được ngươi.” “Ta vào không được Động Thử Vương, chỉ có thể thương mà không giúp gì được.”
Tô Thanh Tuyết: “Ngươi vào không được Động Thử Vương?” “Chúng ta tổ đội, ngươi cũng không thể vào sao?”
Vương Vũ: “Đúng vậy.” “Ta đã từng tổ đội với người chơi khác rồi, ta đã thông quan nhiệm vụ huấn luyện ở hoang dã, căn bản là không có cách nào tổ đội cùng người chơi khác để vào Động Thử Vương nữa.”
Tô Thanh Tuyết: “Cái này ~” “Ngươi còn biện pháp khác g·iết c·hết Hoang Thử Vương không?” Rõ ràng Tô Thanh Tuyết ôm hy vọng rất lớn đến, Vương Vũ lắc đầu nói: “Không có.” “Nếu ngươi là một người chơi bình thường, có lẽ ta còn giúp ngươi được, còn ngươi là loại người chơi lợi h·ại như này, thì ta thật sự bó tay.”
Tô Thanh Tuyết: “Lời này của ngươi là có ý gì?” “Vì sao người chơi bình thường thì được, còn ta thì không được?”
Vương Vũ nói: “Ta đã từng giúp một người chơi bình thường g·iết c·hết một con Hoang Thử Vương, nhưng phương pháp đó không thích hợp với ngươi.”
“Cái gì?” Tô Thanh Tuyết nghe vậy có chút không dám tin tưởng: “Ngươi đã từng giúp một người chơi bình thường g·iết c·hết một con Vương Thử Vương?” Trong trò chơi có mấy vạn người chơi, bây giờ mới chỉ có ba người thông quan luyện tập hoang dã, trong đó có một người được ngươi hỗ trợ để thông quan?
Bạn cần đăng nhập để bình luận